Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3630

Chỉ khi anh đủ mạnh thì mới tránh được không ít phiền phức.

Dương Thanh nói: “Đưa tôi đến nơi mà Mã Siêu xuất hiện lần cuối trước khi mất tích đi”.

“Được!”

Trần Vũ đáp.

Ma Sơn được chia thành năm vực lớn, trừ bốn vực Đông Tây Nam Bắc, còn có Trung Vực của Ma Sơn.

Năm thế lực hàng đầu của Ma Sơn vừa hay chiếm cứ năm vực này, chẳng hạn, Võ Tông ở Bắc Vực Ma Sơn, còn Thần Hành Tông thì ở Nam Vực Ma Sơn.

Bây giờ Đông Vực đang bị Ma Tông – một trong năm thế lực hàng đầu của Ma Sơn chiếm giữ.

Dương Thanh chợt hỏi: “Mọi người đã đánh tiếng cho Ma Tông chưa?”

Tuy anh không phải người của Ma Sơn, nhưng vẫn biết ít nhiều về quy tắc của Ma Sơn, năm vực của Ma Sơn do năm thế lực lớn chiếm giữ, nếu thế lực ở vực nào có hành động lớn ở vực khác, nhất định phải báo cho chủ nhân của vực này.

Trần Vũ vội nói: “Tôi đã đánh tiếng rồi, cậu Thanh cứ yên tâm”.

20 phút sau, Trần Vũ dừng xe, nói: “Cậu Mã Siêu xuất hiện lần cuối ở vị trí này”.

Dương Thanh xuống xe quan sát, có lẽ chất lượng đất ở đây không tốt, chỉ có ít cây cối, anh nhìn ra xa chỉ thấy trống hoác, không phải chỗ phù hợp để giấu người.

“Nếu Nhiếp Thu muốn bắt cóc Mã Siêu thì phải chọn nơi nào tiện cho việc chạy trốn chứ? Sao ông ta lại đến nơi khỉ ho cò gáy này?”

Dương Thanh lẩm bẩm.

Trần Vũ đứng cạnh Dương Thanh, cảnh giác quan sát xung quanh.

Hai người kiểm tra bốn phía, vẫn không thấy gì, cũng không phát hiện dấu vết đánh nhau và máu.

“Có lẽ thực lực của hai người chênh nhau quá nhiều, nên không để lại dấu vết đánh nhau”.

Dương Thanh trầm giọng nói: “Có lẽ đây là nơi mà Mã Siêu chọn để tiếp nhận phong ấn, nhằm tránh bị làm phiền”.

“Nhưng Mã Siêu không ngờ Nhiếp Thu lại phát hiện cậu ấy đang mang theo rất nhiều đan dược, thế là Nhiếp Thu đã âm thầm ngắt liên lạc với app Thần Hành Tông”.

“Sau đó, Mã Siêu vẫn chưa biết gì đã bị Nhiếp Thu đưa đi, thậm chí tới lúc này, Mã Siêu vẫn không biết mình đã bị Nhiếp Thu để mắt tới”.

Anh hiểu Mã Siêu, nếu phát hiện ra ý đồ của đối phương, cho dù biết mình không phải đối thủ, chắc chắn Mã Siêu vẫn sẽ liều mạng chiến đấu, nhưng ở đây không có dấu vết giao chiến, tức là Mã Siêu đã chủ động rời đi theo Nhiếp Thu dưới điều kiện tiên quyết là không hề biết mình đã bị để mắt đến.

Dương Thanh tiếp tục phân tích: “Nhiếp Thu biết, nếu chủ động ngắt liên lạc với app Thần Hành Tông thì sẽ bị phát hiện ngay, đến khi đó, chắc chắn Thần Hành Tông sẽ đuổi giết ông ta”.

“Dám đắc tội với Thần Hành Tông ở Ma Sơn, tức là ông ta đã sẵn sàng rời khỏi Ma Sơn rồi, nên sau khi cướp đan dược của Mã Siêu, ông ta sẽ nghĩ cách rời khỏi Ma Sơn”.

Nghĩ tới đây, anh nhìn về phía Trần Vũ, hỏi: “Nếu muốn rời khỏi Ma Sơn từ đây thì có mấy tuyến đường?”

Trần Vũ thoáng suy tư rồi chỉ về phía một ngọn núi lớn ở hướng Đông, nói: “Nếu muốn rời khỏi Ma Sơn nhanh nhất, chỉ có cách băng qua ngọn núi kia, nơi này là Đông Vực, vượt qua ngọn núi này là tuyến đường phù hợp nhất”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK