Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Hành động của Long Chiến khiến Dương Thanh ngây dại, không ngờ Hoàng tộc họ Long lại có người trung thành tới vậy.

      Vì một gã cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long, lão ta cam lòng bị phế tu vi, thậm chí là đánh đổi cả mạng sống.

      Không chỉ vậy, lão ta còn muốn cầu xin Dương Thanh tha cho Long Thiên Vũ một mạng.

      “Xin cậu Thanh nghĩ lại!”  
      Long Đằng bỗng nhiên cũng quỳ xuống, hai mắt đỏ bừng cầu khẩn.

      Dương Thanh đứng do dự.

Với phong cách làm việc của anh, chỉ với chuyện Long Thiên Vũ vừa uy hiếp anh đã đủ để anh tiễn hắn ta về chầu trời rồi.

      Kể cả Long Thiên Vũ là cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long, anh cũng không sợ hãi.

      Thế nhưng giờ phút này, nhìn thấy Long Chiến quỳ dưới đất cầu xin, anh lại thấy không đành lòng.

      Lúc này, Mã Siêu đã bắt đầu đánh với Long Thiên Vũ.

Dù sao Mã Siêu cũng chỉ là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, chỉ là có thể phá giải phong ấn thực lực để tăng sức chiến đấu lên Thần Cảnh sơ kỳ.

      Thần Cảnh sơ kỳ đã là cực han của Mã Siêu.

      Nhưng còn Long Thiên Vũ tuy là cưỡng ép đột phá đến Thần Cảnh nhưng dù sao cũng là cao thủ Thần Cảnh hàng thật giá thật.

      Bây giờ lại uống thuốc nâng cao thực lực.

Hiện giờ Long Thiên Vũ cực kỳ đáng sợ, Mã Siêu không phải là đối thủ, liên tục bị đánh lui.


      Trong mắt Long Thiên Vũ tràn đầy sát khí, rõ ràng đang điên cuồng đòi mạng Mã Siêu.

      “Ông uống viên thuốc này trước đã”.

      Dương Thanh bỗng đưa cho Long Chiến một viên thuốc màu đen.

      Long Chiến không chút do dự nuốt xuống, đỏ mắt nói: “Cậu Thanh, tôi đã uống thuốc rồi, liệu cậu có thể tha cho Long Thiên Vũ được không?”  
      Dương Thanh sửng sốt một lúc mới phản ứng được, Long Chiến tưởng anh bắt lão ta uống thuốc để khống chế.

      “Ý của ông là tôi muốn khống chế ông hả?”, Dương Thanh chợt thấy buồn cười.

      Long Chiến sững sờ, đột nhiên ý thức được bây giờ mình đã bị phế bỏ võ công, đối với người khác chỉ là một kẻ vô dụng.

      Dương Thanh khống chế kẻ vô dụng như lão ta làm gì?  
      Đúng lúc này, trên mặt Long Chiến tràn đầy kinh hãi.

      Bởi vì lão ta cảm giác được rõ ràng, vết thương của mình đã bị khống chế, sức khỏe đang không ngừng giảm sút lại ổn định trở lại, vết thương còn đang chậm rãi hồi phục.

      Mặc dù hồi phục rất chậm nhưng lão ta lại có hy vọng khôi phục lại tu vi như trước.

      “Cậu… cậu cho tôi thuốc trị thương sao?”  
      Bởi vì quá kích động, giọng nói của Long Chiến trở nên run rẩy.

      Dương Thanh lạnh nhạt nói: “Ông đừng cảm thấy nợ tôi, tôi chỉ không cho phép bản thân phạm sai lầm mà thôi”.

      Quả thật là vì lý do này nên anh mới cứu giúp lão ta.

      Trước đó cũng không phải Long Chiến muốn đánh lén Mã Siêu thật, không hề đánh mạnh tay mà chỉ vì cố tình dụ Dương Thanh ra tay với mình để kết thúc trận chiến giữa Mã Siêu và Long Thiên Vũ.

      Dương Thanh đã trúng kế.

Vậy nên anh nghĩ mình đã sai lầm khi ra tay nặng với Long Chiến như thế trong khi lão ta không hề có ác ý.

      Phùng Tiểu Uyển được thần y Phùng truyền thừa y thuật, dựa vào phương thuốc Phùng thần y để lại chế tạo một vài thuốc giữ mạng cho Dương Thanh và Mã Siêu.

      Viên thuốc Dương Thanh vừa cho Long Chiến chính là thuốc giữ mạng Phùng Tiểu Uyển làm cho anh.

      Dù là Hoàng tộc họ Long cũng không có loại thuốc hiệu quả cao như vậy, chứng tỏ Phùng Tiểu Uyển có vai trò rất lớn.

      Dương Thanh cũng dần ý thức được, không thể để y thuật của Phùng Tiểu Uyển bị lộ quá nhiều, nếu không bị mấy thế lực lớn có ý đồ xấu để mắt tới, chắc chắn sẽ bắt cô ta đi.

      Xem ra anh cần phải sắp xếp một cao thủ bảo vệ Phùng Tiểu Uyển.

      “Cảm ơn cậu Thanh! Cảm ơn cậu!”  
      Long Chiến kích động liên tục nói cám ơn.

      Lão ta tình nguyện đánh đổi mạng sống để bảo vệ Long Thiên Vũ, nhưng nếu có thể khôi phục lại tu vi như cũ, sao lão ta lại từ chối?  
      Long Đằng cũng sợ ngây người.

Mặc dù lão ta không biết Long Chiến uống thuốc Dương Thanh cho sẽ có biến đổi gì, nhưng lão ta ý thức được, mối quan hệ giữa Dương Thanh và Hoàng tộc họ Long chưa đến mức vô phương cứu vãn.


      Chỉ cần có thể giải quyết Long Thiên Vũ, Hoàng tộc họ Long sẽ không còn thù oán gì với Dương Thanh.

      Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Hoàng tộc họ Long sẽ không nhúng tay vào cuộc chiến tranh giành Đế Thôn.

      Dương Thanh nhìn Long Chiến đang kích động, lạnh nhạt nói: “Tôi không cần ông cảm ơn, chỉ mong ông có thể thuyết phục Long Hoàng đừng nhúng tay vào cuộc chiến tranh giành Đế Thôn”.

      Nghe Dương Thanh nói vậy, Long Chiến Nhất tỏ vẻ khó xử.

Đến cả Long Thiên Vũ cũng không coi lão ta ra gì, nói gì tới Long Hoàng?  
      “Tôi sẽ cố gắng thử xem sao, nhưng không thể cam đoan kết quả với cậu được!”, Long Chiến thành thật nói.

      Dương Thanh bỗng nhiên thở dài: “Hoàng tộc cũng vậy, Vương tộc cũng thế, hay là các thế lực thần bí vẫn chưa lộ diện, tất cả đều muốn đoạt Đế Thôn”.

      “Nhưng ai có thể đảm bảo sau khi Đế Thôn xuất hiện là có thể khống chế được Đế Thôn?”  
      “Truyền thuyết nói trong Đế Thôn cao thủ nhiều như mây.

Một khi cao thủ Đế Thôn đi ra ngoài, sao bọn họ lại phải nghe lời một người ngoài?”  
      “Bây giờ Chiêu Châu còn yên ổn, nếu Đế Thôn xuất hiện, không ai khống chế được, đây sẽ là tai họa lớn của toàn bộ Chiêu Châu!”  
      Long Chiến sợ run người, vẻ mặt khiếp sợ.

      Lão ta cứ tưởng Dương Thanh muốn kế thừa Đế Thôn nên mới muốn ngăn cản Hoàng tộc họ Long tham dự cuộc chiến tranh giành Đế Thôn, không ngờ anh lại vì sự bình yên của Chiêu Châu.

      Long Chiến bỗng thấy vô cùng kính trọng chàng trai trẻ trước mắt.

      “Cậu yên tâm, sau khi trở về Hoàng tộc họ Long, nhất định tôi sẽ nghĩ mọi cách thuyết phục Long Hoàng tộc từ bỏ tranh giành Đế Thôn!”  
      Long Chiến lại cam đoan, nhưng thái độ nghiêm túc hơn rất nhiều.

Đây cũng là lời hứa hẹn của lão ta với Dương Thanh.

      Dương Thanh gật đầu không nói gì thêm.

Anh không thể chắc chắn Long Chiến có thuyết phục được Long Hoàng hay không, chỉ có thể chờ xem ý trời.

      Lúc này, toàn thân Mã Siêu be bét máu, vẻ mặt dữ tợn.


      Nhưng ý chí chiến đấu trên người anh ta vẫn điên cuồng sôi cục.

      “Tiếp đi!”  
      Mã Siêu nổi giận gầm lên một tiếng, lại lao về phía Long Thiên Vũ.

      Long Thiên Vũ cũng không ngờ sức chiến đấu của Mã Siêu lại kinh khủng như vậy.

Hắn ta đã uống bí dược của Hoàng tộc họ Long để cưỡng ép nâng cao thực lực.

      Vậy mà hắn ta vẫn không thể dễ dàng đánh bại Mã Siêu.

      “Bịch!”  
      Long Thiên Vũ giận dữ ra đòn, Mã Siêu lại tiếp tục bị đánh bay.

      Mà lúc này, cảnh giới võ thuật của Long Thiên Vũ cũng cấp tốc giảm xuống, trở về Thần Cảnh sơ kỳ.

      Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đây.

Mấy chục giây sau, hắn ta lại giảm xuống Vương Cảnh đỉnh phong.

      Không phải thực lực của Long Thiên Vũ giảm xuống Vương Cảnh đỉnh phong, mà là cảnh giới vốn đã đột phá Thần Cảnh sơ kỳ lại giảm xuống Vương Cảnh đỉnh phong.

      “Điện hạ!”  
      Long Chiến cảm nhận được sự thay đổi này, lập tức hốt hoảng.

      “Điện hạ, cậu


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK