Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3838

Huống hồ còn có bé Tĩnh An.

Hơn nữa đây cũng là cơ hội tốt để Phùng Tiểu Uyển rời đi.

Hoài Lam hiểu ý của anh em nhà họ Tống, cô ta nhìn hai người đang chiến đấu, lập tức trầm giọng nói: “Trận chiến giữa họ sẽ kết thúc rất nhanh, họ đều muốn đưa Tiểu Uyển đi, cho dù giờ Tiểu Uyển rời đi thì cũng không thể thoát khỏi sự kiểm soát của họ”.

“Bí mật Tiểu Uyển là luyện đan sư đã bị lộ, nhà họ Khương cũng được, gia tộc Bách Lý cũng thế, chắc chắn đã có cao thủ Thiên Cảnh thực thụ đang quan sát chúng ta”.

Nghe thấy Hoài Lam nói thế, mọi người đều hít sâu một hơi, Phùng Giai Di nhíu mày: “Cao thủ Thiên Cảnh?”

Hoài Lam gật đầu: “Theo quy định của Thủ Hộ Minh, cao thủ trên Thiên Cảnh không được ra tay ở thế tục, nhưng giá trị của Tiểu Uyển quá lớn, giờ bí mật Tiểu Uyển là luyện đan sư đã bị lộ, nhà họ Khương và gia tộc Bách Lý đã tới, chắc chắn sẽ có cao thủ Thiên Cảnh đang âm thầm quan sát”.

Tống Tả gật đầu, trầm giọng nói: “Cô Hoài Lam nói không sai, thế lực nào ở giới Cổ Võ cũng sẽ rất coi trọng thân phận luyện đan sư của Tiểu Uyển, chắc chắn họ sẽ cử cao thủ Thiên Cảnh âm thầm quan sát”.

“Cho dù bây giờ chúng ta định giấu Tiểu Uyển đi thì cũng không có cơ hội, chúng ta không thể đối phó được bất kỳ thế lực nào ở giới Cổ Võ, nếu đã không đối phó được thì đành chịu đựng, may mà Tiểu Uyển có giá trị rất lớn với bất kỳ thế lực nào, cho dù con bé bị đưa đi đâu thì cũng sẽ không gặp nguy”.

Phùng Tiểu Uyển mỉm cười nhìn mọi người, nói: “Mọi người cứ yên tâm, em sẽ không sao đâu ạ”.

Cô ta nói rồi lại nhìn về phía Ngải Lâm: “Chị Lâm, chị mau đưa bé Tĩnh An đi đi, nếu cứ ở đây, hai người sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều”.

“Ông Tống, hai ông cũng đi đi! Họ đều muốn đưa cháu về gia tộc của mình, cháu ở lại, chắc chắn sẽ không bị thương đâu”.

Tuy đám người không nỡ nhưng cũng hiểu, họ ở đây cũng không giúp được gì cho Phùng Tiểu Uyển, còn có thể bị thương nặng vì uy lực còn sót lại từ trận chiến.

Do đó, mọi người đều từ biệt Phùng Tiểu Uyển.

Sau thoáng chốc, trong dinh thự Vân Phong chỉ còn mình Phùng Tiểu Uyển và Khương Chiến, Vương Côn đang chiến đấu.

“Khương Chiến, cậu đừng quá đáng!”

Sau một đòn đánh, Vương Côn nghiến răng nghiến lợi: “Chuyện gì cũng phải có trước sau, tôi tìm được cô Phùng trước, phải để tôi đưa cô ấy về gia tộc Bách Lý”.

Khương Chiến hừ lạnh, khinh thường nhìn Vương Côn: “Mọi người đều là người của giới Cổ Võ, ở giới Cổ Võ, mạnh được yếu thua, đừng nói nhảm nữa, tôi và ông đánh một trận, ai thắng thì sẽ được đưa cô ấy đi!”

“Không thể nào!”

Vương Côn nghiến răng nghiến lợi: “Trừ khi cậu giết tôi, bằng không, đừng hòng đưa cô Phùng đi!”

Sau trận chiến vừa rồi, rõ ràng thực lực của Khương Chiến hơn một bậc.

Nhưng nếu Khương Chiến muốn giết Vương Côn thì không thể.

Nếu hai người tiếp tục chiến đấu thì chỉ có thể dẫn đến kết cục cả hai cùng chết thôi.

“Hừ! Không biết tự lượng sức mình!”

Khương Chiến hừ lạnh, ý chí chiến đấu bùng nổ, lại lao tới chỗ Vương Côn.

Phùng Tiểu Uyển nhìn từ xa, lúc này cô ta đã bình tĩnh lại, đối với cô ta, đi đâu cũng không quan trọng nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK