Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khoảnh khắc khi các cán bộ xuất hiện, tất cả mọi người đều ngơ ngác.


Đặc biệt khi họ nói các quản lý cấp cao của tập đoàn Nhạn Thanh phải tiếp nhận điều tra, đám người sau lưng Vũ Văn Bân run lẩy bẩy.


Vũ Văn Bân nhíu chặt mày, cuối cùng gương mặt bình tĩnh đó cũng bắt đầu thấy lo lắng.


Thậm chí Lạc Bân cũng thấy bất ngờ.


Ông ta chỉ mạnh miệng thôi nhưng không ngờ cán bộ lại đến điều tra thật.


Chẳng lẽ do Dương Thanh làm?

Nghĩ đến đây, Lạc Bân nhìn sang Dương Thanh, chỉ thấy anh bình tĩnh ngồi đó cầm điện thoại.


Trong mắt Vũ Văn Bân ánh lên tia lạnh lẽo, nhìn thoáng qua Dương Thanh.


Cán bộ đi đầu đọc liên tục mười mấy cái tên mới dừng.
Nhưng điều làm mọi người sợ hãi đó là tất cả những người đó đều thuộc nhóm quản lý cấp cao không tham gia buổi họp hôm nay.


Cũng chính là đám người đang đứng sau lưng Vũ Văn Bân.


“Tài khoản ngân hàng của các ông đã bị khóa, tất cả bất động sản và xe đã bị tòa án niêm phong”.


“Bây giờ mời các ông đi theo chúng tôi để điều tra!”

Cán bộ lạnh lùng nói, mặt không hề có cảm xúc.



Đám người bị gọi tên mặt xanh mét, người xụi lơ.


Ngay sau đó, một nhóm cán bộ điều tra xông thẳng vào phòng họp, dẫn đám người đó đi.


“Xin lỗi đã làm phiền!”

Sau khi làm xong, cán bộ đi đầu nhìn Lạc Bân gật nhẹ đầu, ánh mắt khá kính trọng.


Dứt lời, người đó xoay người rời khỏi đây.


Lạc Bân ngơ ngác, hình như cán bộ mới chào mình đúng không?

Chào thì chào nhưng sao ánh mắt người đó lại tỏ ra kính trọng thế nhỉ?

Bỗng nhiên Lạc Bân nghĩ đến chuyện gì đó, ông ta thấy khiếp sợ.


Ông ta không hề biết cán bộ đó, hơn nữa địa vị của ông ta chưa đủ để cán bộ điều tra phải cúi chào.


Chỉ có một khả năng, người đi đầu đang chào hỏi Dương Thanh, thể hiện sự kính trọng với cậu ấy.


Nghĩ đến đây, Lạc Bân càng sợ hơn.


Bỗng chốc, phòng họp rộng lớn yên tĩnh trở lại.


Sau lưng Vũ Văn Bân không còn một bóng người, mặt anh ta cũng cực kỳ khó coi.



Vốn dĩ anh ta dẫn người đến để ra oai với Dương Thanh nhưng không ngờ chưa kịp ra oai, người của mình đã bị tống vào tù.


Anh ta quá hiểu đám quản lý cấp cao đó là người thế nào, bị điều tra viên dẫn đi, sợ là tội danh đã được chứng thực, muốn cứu cũng không cứu ra được.


Thế chẳng phải sau này anh ta không còn quyền khống chế tập đoàn Nhạn Thanh nữa à?

Nghĩ đến đây, anh ta cực kỳ phẫn nộ nhưng thân là người thừa kế của gia tộc Vũ Văn, anh ta phải bình tĩnh.


Lúc nóng giận là lúc dễ mất khôn nhất.


Vũ Văn Bân lặp đi lặp lại câu này.


“Sếp Lạc, sau này chúng ta còn gặp nhau nữa!”

Vũ Văn Bân nhìn Lạc Bân chằm chằm, cười cười nói.


Dứt lời, anh ta xoay người đi.


Biết Vũ Văn Bân đã đi rồi, Lạc Bân như trút được gánh nặng, nhưng áp lực vẫn không hề giảm đi chút nào.


Đặc biệt là câu “Sau này còn gặp nhau nữa” anh ta nói trước khi đi, rõ ràng là đang nói rằng chuyện này chưa kết thúc đâu.


“Tan họp!”

Lạc Bân tuyên bố tan họp.


Sau khi dẫn Dương Thanh về lại phòng tổng giám đốc, Lạc Bân mới ngồi xuống thở hì hục.


Bắt đầu từ khoảnh khắc Vũ Văn Bân xuất hiện, ông ta cố ra vẻ bình tĩnh.
Bây giờ đã về đến văn phòng rồi, ông ta mới thả lỏng.


Một lúc lâu sau, ông ta mới bình thường trở lại, nhìn Dương Thanh với ý xin lỗi: “Chủ tịch, tôi đã làm cậu thất vọng rồi”.



.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK