Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lần này, cuối cùng Dương Thanh cũng hiểu vì sao Long Đằng lại nghi ngờ Liên minh Vương tộc rồi.

Đây rõ ràng là muốn giá họa.

“Liên minh Vương tộc thật sự vẫn chưa từ bỏ ý đồ độc ác!”
Giọng nói của Dương Thanh lạnh lùng đến cùng cực: “Nhưng vì sao họ phải giá họa cho tôi?”
Long Đằng nói: “Cậu đừng quên, sau lưng tôi là Hoàng tộc họ Long, nếu như nhà họ Long bị diệt môn thì cậu nói Hoàng tộc họ Long sẽ làm gì?”
Dương Thanh chưa kịp đáp lời, Long Đằng đã cười khẩy: “Nhưng trong mắt Hoàng tộc họ Long, nhà họ Long thật sự không đáng nhắc đến”.

“Nếu nhà họ Long bị tiêu diệt, cùng lắm bọn họ cũng sẽ tìm được một cái cớ để tiến quân vào Yến Đô mà thôi.

Nhưng tôi luôn cảm thấy trong này có âm mưu gì đó”.

“Đế Thôn vô cùng quan trọng đối với Liên minh Vương tộc, nhưng với Hoàng tộc thì cũng không quá mức quan trọng.

Liên minh Vương tộc hẳn là hiểu rất rõ Hoàng tộc họ Long nhất định sẽ đến Yến Đô, vì sao họ còn phải dùng thủ đoạn như vậy để dẫn dụ Hoàng tộc họ Long tới chứ?”
Dương Thanh đứng ngoài ban công, đôi mắt ngắm nhìn cảnh đêm bên ngoài, ánh mắt lóe lên nét lạnh lùng.

Anh cũng chung một mối nghi ngờ với Long Đằng.

Lúc này Liên minh Vương tộc bỗng nhiên ra tay với nhà họ Long, chỉ có thể khiến Hoàng tộc họ Long tới Yến Đô nhanh hơn mà thôi.

Nhưng Hoàng tộc họ Long vốn đã muốn tới Yến Đô, để dụ Hoàng tộc họ Long đến Yến Đô trước vài ngày, Liên minh Vương tộc thậm chí không tiếc phái ra mười cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đi tiêu diệt nhà họ Long, chẳng lẽ họ không lo sẽ thất bại sao?
Trước đó, Liên minh Vương tộc phái hai mươi cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ và đỉnh phong đến Vương thành Quan đã bị Dương Thanh chiêu hàng rồi thu về dưới trướng của mình.


Lần này, Liên minh Vương tộc lại tổn thất mười cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã mất đi ba mươi cao thủ hàng đầu.

Cho dù Liên minh Vương tộc có tài lực mạnh hơn nữa, cũng không dễ chiêu mộ được nhiều cao thủ như vậy.

“Nếu như tôi đoán không sai, Hoàng tộc họ Long chắc đã nhận được được tin, cũng phái người tới Yến Đô rồi”.

Dương Thanh yên lặng hồi lâu, sau đó tiếp tục nói: “Cho dù thế nào, chuyện đêm nay cũng mang tới tổn thất to lớn cho nhà họ Long.

Hoàng tộc họ Long ắt sẽ mượn cái cơ lần này để phái người tới Yến Đô”.

Long Đằng cũng nghiêm nghị nói: “Phải thừa nhận là lần này cho dù Liên minh Vương tộc tổn thất rất lớn, nhưng bọn họ đã đạt được mục đích rồi”.

“Cậu nói không sai, Hoàng tộc họ Long nhất định sẽ mượn cớ lần này nhà họ Long bị tổn thất nặng nề để phái người tới đây”.

“Nhưng tôi hi vọng Hoàng tộc họ Long có thể nghe lời khuyên của tôi”.

Dương Thanh đương nhiên biết Long Đằng muốn khuyên Hoàng tộc họ Long điều gì.

Nếu Liên minh Vương tộc muốn giá họa Dương Thanh ra tay với nhà họ Long thì đương nhiên đã chuẩn bị kỹ càng, Hoàng tộc họ Long chắc chắn đã nhận được tin là Dương Thanh phái người ra tay tiêu diệt nhà họ Long.

Nhưng đối với Hoàng tộc họ Long, sự thật là gì không quan trọng, quan trọng là tìm được cái cớ để vào Yến Đô.

Nếu Long Đằng khuyên thất bại, chuyện đâu tiên Hoàng tộc họ Long muốn làm khi tới Yến Đô sẽ là nhằm vào Dương Thanh.

Cùng lúc đó, trong phòng họp của Liên minh Vương tộc.

Cuộc họp video vốn có năm người tham gia, giờ lại chỉ còn ba người.

Bạch Vương, Tiết Vương và Mã Vương.

Cho dù đã rất muộn rồi, nhưng họ vẫn chưa đi ngủ, mà còn đang họp video chờ tin tốt của mười cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ kia.

“Bạch Vương, chỉ một nhà họ Long mà thôi, chắc chắn họ đã san bằng được rồi chứ? Sao vẫn chưa có tin tức gì thế?”
Mã Vương hơi thiếu kiên nhẫn, nóng ruột hỏi.

Không chỉ Mã Vương, khuôn mặt Tiết Vương và Bạch Vương cũng đầy vẻ lo âu, trong đôi mắt vằn tia máu đều là nét lo lắng.

Bắt đầu từ khi mười cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ kia đến Yến Đô, đã hai tiếng trôi qua rồi.

Theo kế hoạch lúc trước, nhiều nhất một giờ là bọn họ có thể diệt sạch nhà họ Long, hơn nữa còn bao gồm cả thời gian từ sân bay đến nhà họ Long rồi.

Nhưng bây giờ đã vượt kế hoạch một giờ rồi.

“Chờ thêm đi!”
Bạch Vương cắn răng nói: “Đợi thêm nửa giờ cuối cùng!”

Lúc này, lão ta đã có dự cảm không hay trong lòng, nhưng lại không dám nói ra.

Nếu như nửa giờ sau vẫn chưa có tin tức gì gửi về, e rằng những người đó đã bị giết sạch rồi.

Từng giây từng phút trôi qua, thoáng cái nửa giờ đã trôi đi, vẫn chưa có tin tức gì.

Đúng lúc này, phòng họp video truyền đến tiếng yêu cầu kết nối.

Ba vị Vương mặt đầy kinh ngạc.

“Sao lại là Quan Vương?”
Mã Vương hỏi, sắc mặt vô cùng kinh ngạc.

Mà Bạch Vương và Tiết Vương hình như đã đoán ra được gì đó, sắc mặt hai người đều vô cùng khó coi.

Bọn họ đều biết Quan Vương đã thần phục Dương Thanh, giờ khắc quan trọng thế này, Quan Vương bỗng nhiên yêu cầu kết nối video, chỉ sợ là nói về chuyện mười tên cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ kia.

“Để lão ta vào đi!”
Tiết Vương nói.

Bạch Vương gật đầu, đồng ý kết nối video, một giây sau, Quan Vương xuất hiện.

“Các vị, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Quan Vương mặt đầy vẻ đắc ý, tươi cười nói.

“Quan Vương, đã trễ thế này ông lại muốn tham gia cuộc họp video của chúng tôi, ông muốn gì?”
Bạch Vương cười khinh thường: “Không phải bị Dương Thanh từ bỏ, nên ông định trở về Liên minh Vương tộc chứ?”
“Ha ha ha ha...”
Quan Vương cười to mấy tiếng: “Không không không, sao tôi còn gia nhập Liên minh Vương tộc nữa?”
“Nhưng mà tôi đến giúp cậu Thanh chuyển lời cho các ông”.

“Nếu muốn người khác không biết thì đừng làm!”

Nghe lời nói của Quan Vương, ba vị Vương đều lập tức thay đổi sắc mặt.

Hiển nhiên ý của lời này nói đến chuyện bọn họ phái mười cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đi tiêu diệt nhà họ Long.

Dương Thanh đã biết rồi sao?
Nhưng mười cao thủ kia đều là tinh anh được Liên minh Vương tộc chọn lựa kỹ càng, hơn nữa người nhà bọn họ đều bị Liên minh Vương tộc khống chế nên không thể nào phản bội mới đúng.

Nếu như không phải bọn họ phản bội, vậy sao Dương Thanh lại biết?
“Quan Vương, nói chuyện cho rõ ràng, đừng nói mấy chuyện hoang đường chúng tôi nghe không hiểu”.

Bạch Vương vẫn cố giả vờ bình tĩnh, lạnh lùng nhìn về phía Quan Vương, nói.

Tiết Vương và Mã Vương cũng lạnh mặt.

Quan Vương cười khẩy: “Các người đã làm gì chẳng lẽ còn không biết sao? Tôi chỉ giúp cậu Thanh chuyển lời đến các người mà thôi, còn các người thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu thì cũng không liên quan gì đến tôi”.

“Tôi khuyên các người tốt nhất nên thu tay lại đi, không phải cậu Thanh không dám động vào các người, mà không muốn Chiêu Châu tổn thất nặng nề vì tiêu diệt các người”.

“Nhưng như vậy không có nghĩa cậu Thanh có thể mãi luôn dễ dàng tha thứ cho các người, nếu không nhịn được nữa, vậy chỉ có thể khiến các người biến mất thôi”.

“Đừng quên, sáng nay Vương thành Tào vẫn còn là của Vương tộc họ Tào, bây giờ thì sao?”
Dứt lời, Quan Vương rời khỏi cuộc họp video.

Ba vị

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK