Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Khi thấy lão già bất chợt xuất hiện này, mọi người đều có vẻ kinh hãi, chỉ mình Dương Thanh vẫn bình tĩnh nhìn đối phương.

Trừ người bảo vệ Hoàng tộc ra, đây có thể là ai nữa?  
Dương Thanh cười khẩy, khinh thường nhìn chằm chằm vào người bảo vệ Hoàng tộc: “Láo xược á? Khi cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan bị giết gần hết, người bảo vệ Hoàng tộc như ông đang ở đâu vậy?”  
“Bây giờ, ông xuất hiện chỉ vì tôi bảo ông cút ra đây, nhưng khi cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan bị Lý Trọng đang mất kiểm soát giết gần hết, ông lại làm như không có gì xảy ra cả”.

“Chẳng lẽ đối với người bảo vệ Hoàng tộc như ông, tôn nghiêm của ông quý giá hơn mạng sống của cao thủ thuộc Hoàng tộc họ Thượng Quan à?”  
Nghe thấy thế, những người đang trong trạng thái đờ đẫn của Hoàng tộc họ Thượng Quan mới biết lão già tóc bạc này chính là người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan.

Sắc mặt của người bảo vệ vô cùng u ám, khí thế như có như không dần lan ra từ người lão ta, trong chớp mắt, Hoàng tộc họ Thượng Quan đã bị áp lực đáng sợ bao trùm.

Dương Thanh thầm kinh ngạc, chỉ riêng khí thế của đối phương đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh, nếu lão ta dùng hết thủ đoạn, có phải sẽ phát huy được thực lực hơn xa Siêu Phàm Thất Cảnh không?  

Tuy Dương Thanh mới đột phá đến Siêu Phàm Ngũ Cảnh nhưng với thủ đoạn của anh, anh cũng có thể phát huy thực lực ngang ngửa Siêu Phàm Thất Cảnh.

Nếu hai người bước vào trận đấu sống còn thì vẫn chưa biết mèo nào cắn mỉu nào đâu.

Người bảo vệ nói: “Còn nhỏ tuổi mà nhanh mồm lắm, nhưng không biết thực lực của cậu có lợi hại như mồm mép của cậu không”.

Dương Thanh cười lạnh: “Làm sao? Ông định ra tay với tôi à?”  
Người bảo vệ lạnh lùng nói: “Trau dồi võ công mà thôi, cậu dám đồng ý không?”  
Dương Thanh vẫn rất thản nhiên: “Có gì mà không dám chứ?”  
“Nếu vậy thì đi theo tôi!”  
Người bảo vệ nói rồi biến mất, ngay sau đó, Dương Thanh cũng đã biến mất theo.

Mãi đến lúc này, người của Hoàng tộc họ Thượng Quan mới dám thở hắt ra.

“Ông lão tóc bạc hồi nãy chính là người bảo vệ của Hoàng tộc họ Thượng Quan chúng ta à?”  
“Cậu Thanh cũng nói thế, chắc không sai đâu”.

“Chẳng lẽ cậu Thanh đã mạnh đến mức có thể đánh với người bảo vệ Hoàng tộc à?”                Trong lúc nhất thời, các cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan đều sững sờ.

Ánh mắt Thượng Quan Hoàng hết sức u ám, lão ta biết bây giờ Dương Thanh đã có địa vị rất cao ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, khi nhắc đến Dương Thanh, rất nhiều cao thủ Hoàng tộc đều có vẻ kính trọng.

Đối với lão ta, đây không phải chuyện tốt, bây giờ lão ta chỉ có thể cầu nguyện rằng người bảo vệ Hoàng tộc sẽ giết được Dương Thanh, cho dù không giết nổi thì cũng phải phế võ công của anh.


Trừ Thượng Quan Hoàng ra, Đại hoàng tử Thượng Quan Tử Chí và Nhị hoàng tử Thượng Quan Tử Mặc cũng thấy khó chịu.

Trong số ba đứa con trai của Thượng Quan Hoàng, trừ họ ra còn có Thượng Quan Tử Khiêm, quan trọng là Dương Thanh có quan hệ rất thân mật với Thượng Quan Nhu - con gái Thượng Quan Tử Khiêm, thậm chí Thượng Quan Nhu đã trở thành người phụ nữ của anh rồi.

Bây giờ võ công của Dương Thanh đã khôi phục, thậm chí không hề e ngại người bảo vệ Hoàng tộc họ Thượng Quan, một khi anh sống sót quay về sau trận chiến với người bảo vệ Hoàng tộc, địa vị của họ ở Hoàng tộc sẽ giảm mạnh.

Có lẽ ngay cả Thượng Quan Hoàng cũng không thể thay đổi sự thật đó.

Thượng Quan Tử Chí bỗng nói: “Bố, lần này Dương Thanh hùng hổ như thế, có lẽ sẽ gây bất lợi cho bố”.

Nghe thấy thế, Thượng Quan Hoàng nhíu mày, lạnh lùng nói: “Ý con là sao?”  
Thượng Quan Tử Chí nói: “Bố nghĩ xem, trước đó, sau khi biết Dương Thanh đã mất võ công, chúng ta đã đuổi giết Dương Thanh khắp Hoàng thành cùng với cao thủ nhà họ Lý, bây giờ võ công của cậu ta đã khôi phục, lại hùng hổ tới Hoàng tộc, đương nhiên cậu ta sẽ gây bất lợi cho bố rồi”.

Thượng Quan Tử Mặc nghe thấy thế, cũng nói: “Bố, con thấy anh cả nói rất có lý, Dương Thanh vốn có ân oán với Hoàng tộc chúng ta, chắc chắn lần này cậu ta sẽ không dễ dàng tha cho chúng ta, phải nghĩ cách đối phó mới được”.

Nghe thấy thế, sắc mặt của rất nhiều cao thủ Hoàng tộc đều hơi khó coi.


“Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử nói hơi quá rồi đấy? Tuy chúng ta có đuổi giết cậu Thanh, nhưng chẳng những cậu ấy không làm gì chúng ta mà còn lấy ơn trả oán, cứu chúng ta khỏi tay Lý Trọng”.

“Hơn nữa, với quan hệ giữa cậu Thanh và công chúa Nhu, sao cậu ấy lại gây bất lợi cho Hoàng Chủ chứ?”  
Thượng Quan Tử Chí vội nói rồi liếc mắt ra hiệu cho Thượng Quan Tử Mặc.

Thượng Quan Tử Mặc hiểu ngay, theo tình hình bây giờ, họ đã là châu chấu trên một sợi dây, một khi Thượng Quan Nhu nhận được sự ủng hộ từ Dương Thanh, ngay cả Thượng Quan Hoàng cũng không thể thay đổi việc Thượng Quan Nhu thừa kế chức chủ Hoàng tộc.

Thế nên họ phải nghĩ cách ngăn cản Thượng Quan Nhu thừa kế chức chủ Hoàng tộc, bằng không họ sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Lúc này, Thượng Quan
.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK