Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Đột nhiên Quan Hồng Vĩ nhíu mày lại: "Hân à, chúng ta có nên báo cáo chuyện này với ông nội con không?”
Không biết tại sao, ông ta luôn có cảm giác bồn chồn.

Quan Hân mỉm cười: "Bố, chắc là lần trước bố đi tìm Quan Nguyệt giúp con ra mặt đã bị Dương Thanh dọa sợ phải không?”
"Chẳng qua anh ta chỉ là cao thủ có chút võ thuật mà thôi, con đã điều tra rõ ràng về anh ta rồi.

Bố cho rằng một nhân vật nhỏ không có bất kỳ lai lịch như anh ta thì có thể gây nên sóng gió gì được chứ?”
"Hơn nữa, nếu như bố báo cáo chuyện nhỏ như vậy với ông nội, ông nội nhất định sẽ xem thường bố, sau này làm sao có thể sắp xếp công việc quan trọng cho bố được?"
Quan Hồng Vĩ gật đầu: "Cũng có lý, là bố đã không cân nhắc kỹ”.

Mặc dù Quan Hân đã nói như vậy, nhưng Quan Hồng Vĩ vẫn cảm thấy hơi lo.

Quan Hân thấy bố mình lo lắng thì cười an ủi: "Bố, bố yên tâm đi, con gái bố đã chuẩn bị xong mọi thứ, bây giờ chỉ chờ Dương Thanh chủ động đi chết thôi”.
Cùng lúc đó, Dương Thanh đang tự mình lái xe và đi về phía biệt thự nơi Quan Hân đang ở.

Con Phaeton giống như một tia chớp đen, không ngừng vụt qua giữa dòng xe cộ.

Đầu óc anh chỉ toàn là hình ảnh toàn thân đầy máu của Mễ Tuyết, cơn tức giận làm anh gần như bùng nổ.


Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, anh tức giận đến vậy, bởi vì tức giận mà hai mắt anh trông đỏ như máu.

Mễ Tuyết chỉ là một nhân vật nhỏ bé vô tội, nhưng lại bị anh làm liên lụy, trong lòng Dương Thanh vẫn còn hận, hận mình không thể bảo vệ được những người xung quanh.

Anh thậm chí không dám nghĩ, nếu chuyện tương tự xảy ra với Tần Thanh Tâm và Tiêu Tiêu thì anh sẽ ra sao?
Vốn dĩ phải mất đến bốn mươi phút để lái xe, nhưng Dương Thanh chỉ mất mười lăm phút để đến biệt thự nơi Quan Hân ở.

"Rầm!"
Phaeton đâm thẳng vào cánh cổng sắt của sân biệt thự rầm một tiếng, cánh cổng sắt trực tiếp bị hất tung lên không trung.

Quan Hân và Quan Hồng Vĩ đang đợi Dương Thanh trong sân nhỏ của biệt thự, trong mắt họ tràn đầy sự thù hận khi thấy Dương Thanh xuất hiện.

Quan Hân suýt bị Dương Thanh bẻ gãy cổ, còn Quan Hồng Vĩ suýt bị Tiền Bưu giết chết.

Có thể nói, một phần lớn lý do khiến hai bố con nhà này căm hận Dương Thanh đến vậy là vì suýt chết trong tay Dương Thanh.

Khi Dương Thanh nhìn thấy hai người, anh cũng cảm thấy vô cùng căm phẫn.

Khi kẻ thù gặp nhau, dường như có một mùi thuốc súng nồng nặc lan tỏa trong không khí.

"Là cô muốn giết chết Mễ Tuyết?"
Sau khi Dương Thanh xuống xe, ánh mắt sắc bén đột nhiên rơi trên người Quan Hân, giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng.

Bên cạnh Quan Hân và Quan Hồng Vĩ là những người bảo vệ của nhà họ Quan, ai nấy đều nhìn Dương Thanh chằm chằm.

Không chỉ vậy, còn có cả hàng chục tay súng, họng súng đen ngòm nhằm vào đầu Dương Thanh.

Bất luận như thế nào, Dương Thanh đều chỉ có con đường chết.

Nhưng điều khiến Quan Hân thất vọng là từ gương mặt của Dương Thanh có thể thấy anh không hề sợ hãi, ngược lại chỉ có mùi sát khí nồng nặc.


Quan Hân bị Dương Thanh nhìn chằm chằm, toàn thân cô ta không khỏi run lên.

Khi nhận ra mình đã chuẩn bị tốt như vậy mà vẫn bị Dương Thanh làm cho sợ hãi, cô ta đột nhiên thẹn quá hóa giận: "Là tôi làm đấy, thì đã làm sao nào?”
Dương Thanh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho cảm xúc của mình ổn định nhất có thể.

Anh biết rất rõ một khi anh tức giận thì sẽ xảy ra những chuyện khủng khiếp như thế nào.

"Cô ấy chỉ là một cô gái vô tội, không có thù oán gì với cô, thậm chí còn không quen biết cô.

Vậy mà cô lại đối xử với cô ấy như thế, sao con người cô lại có thể độc ác như vậy được chứ?”
Hai mắt Dương Thanh đỏ ngầu, anh nghiến răng nghiến lợi hỏi.

"Hừ!"
Quan Hân cười khẩy: "Cô ta có vô tội hay không thì liên quan gì đến tôi? Lẽ nào anh không hiểu tại sao tôi lại ra tay giết cô ta sao?”
Không đợi Dương Thanh phản ứng, Quan Hân duỗi ngón tay ra với Dương Thanh, tức giận nói: "Đều là do anh!”
"Nếu anh ngoan ngoãn nghe lời tôi, làm một con chó của nhà họ Quan chúng tôi, có sự ủng hộ của Vương tộc họ Quan, anh sẽ chính là Vương của Yến Đô”.

"Nhìn ra khắp Chiêu Châu, ngoài các Vương tộc và Hoàng tộc lớn ra thì chỉ anh là người có tiếng nói.

Thế nhưng anh lại nhất mực không chịu, cứ nhất định phải chống đối với tôi”.

"Không chỉ vậy, anh thậm chí còn suýt giết chết tôi và bố tôi.


Nếu như giữa chúng ta đã có ân oán thì tại sao tôi lại phải cho anh một con đường sống chứ?”
Quan Hân như muốn phát điên lên, cô ta cười ha hả và nói: "Vậy nên, tôi muốn để anh sống không bằng chết thì chỉ có cách khiến người bên cạnh anh bị tổn thương, để họ biết được rằng anh chính là một sao chổi”.

Cảm giác đó rất lạ nhưng lại khiến họ lạnh sống lưng.

Lúc này, tay cầm súng của hơn chục tay súng không ngừng run rẩy.

Mặc dù Quan Hân cũng rất kinh ngạc, nhưng tất cả sợ hãi trong lòng đã sớm tiêu tan, ngược lại cô ta lại rất cao hứng.


Khoảng sân nhỏ của ngôi biệt thự khổng lồ được bao phủ bởi một bầu không khí kỳ lạ.

Ngoại trừ Quan Hồng Vĩ và Quan Hân, những người khác đều ngã xuống đất.

Ngay sau đó, một vệt máu xuất hiện trên lông mày của mỗi tay súng và cận vệ, máu không ngừng chảy ra, và một mùi máu tanh nồng nặc tràn ngập trong không khí.

- ---------------------------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK