Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


      "Không!"  
      Miêu Vân Nghiễm lập tức hét lớn, vẻ mặt tràn đầy tuyệt vọng.

      Ông ta cảm nhận được rất rõ, đòn này của Dương Thanh mang theo sức mạnh khủng khiếp cỡ nào.

Ông ta cũng hoàn toàn không có cách nào chống lại, một khi quyền này hạ xuống, ông ta chỉ còn đường chết.

      "Oành!"  
      Nhưng Dương Thanh vẫn không buông tha ông ta, nắm đấm này nện thẳng vào tim Miêu Vân Nghiễm.

      Giữa ánh mắt khiếp sợ của bao người, thân thể Miêu Vân Nghiễm bay vụt ra ngoài, tốc độ còn cao hơn cả tốc độ của Tào Việt vừa rồi, điều này chứng tỏ quyền vừa rồi của Dương Thanh đã tăng thêm rất nhiều lực.

      Thân thể Miêu Vân Nghiễm nặng nề rơi xuống đất, miệng hộc một búng máu đen, hơi thở trên người nháy mắt tan biến như bong bóng xì hơi.

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.
      "Mày, mày...!Ọc..."  
      Miêu Vân Nghiễm chỉ tay vào Dương Thanh, mới nói được hai chữ "mày" thì đã lại hộc ra một búng máu đen lẫn nội tạng, trút hơi thở cuối cùng.

      Còn về Tào Việt - Tào Vương của Vương thành Tào, ngay thời khắc bị Dương Thanh đánh trúng, lão ta đã chết.

      Phù!  

      Một trận gió nhẹ thổi qua, vô số bụi bặm tốc lên.

      Hai cao thủ Thần Cảnh đều đã ngã xuống.

      Không ai biết rằng, một trong số đó thậm chí đã tăng thực lực võ thuật của mình lên tới Thần Cảnh đỉnh phong, nhưng vẫn không cách nào chịu được một quyền của Dương Thanh.

      Giữa biển người này, ai cũng khiếp sợ tột cùng, thậm chí còn có người cảm thấy có lẽ mình đang nằm mơ.

      Trước đó, bọn họ chưa từng được chứng kiến cảnh tượng cao thủ Thần Cảnh giao chiến, trận chiến này đã khiến bọn họ nhận ra mình thật nhỏ bé làm sao.

      "Huỵch!"  
      Tám vị cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ bỗng đồng loạt quỳ một gối xuống đất, quát to: "Cậu Thanh vĩ đại!"  
      "Huỵch huỵch huỵch!"  
      Ngay sau đó, vô số cao thủ cũng quỳ một gối xuống đất, hét lớn: "Cậu Thanh vĩ đại!"  
      Đám người đứng đầu các gia tộc lớn đã sợ run cả lên, mồ hôi lăn thành dòng xuống mặt, áo bọn họ đã ướt sũng mồ hôi tự bao giờ.

      "Bịch!"  
      Một chủ gia tộc quyền quý vội vàng quỳ hai chân xuống đất, cầu khẩn: "Nhà họ Tề xin thành tâm tôn cậu Thanh làm Vương của Vương thành này, từ nay về sau chỉ nghe lệnh cậu để làm việc!"  
      "Nhà họ Lý cũng xin thành tâm tôn cậu Thanh làm Vương của Vương thành này, từ nay về sau chỉ nghe lệnh cậu để làm việc!"  
      "Nhà họ Trương thành tâm tôn cậu Thanh làm Vương của Vương thành này, từ nay về sau chỉ nghe lệnh cậu!"  
     ...! 

      Tất cả chủ của các gia tộc lớn ở Vương thành này đều đã quỳ gối, run lên bần bật như không thể khống chế nổi.

      Cao thủ đã bước vào cảnh giới Thần Cảnh như Tào Việt và Miêu Vân Nghiễm cũng mất mạng dưới tay Dương Thanh chỉ trong nháy mắt, huống chi là bọn họ?  
      Nếu Dương Thanh muốn giết bọn họ, e rằng chỉ dùng một ngón tay thôi đã đủ tiêu diệt sạch tất cả trong chớp mắt rồi nhỉ?  
      Trái ngược với những người này, người nhà họ Tần đều hết sức kích động, siết chặt nắm tay.

      Nhất là những người trẻ tuổi, tất cả đều nhìn về phía Dương Thanh, ánh mắt đầy sùng bái.

      Rất nhiều cô gái trẻ tuổi xinh đẹp của nhà họ Tần đều nhìn Dương Thanh với ánh mắt cuồng nhiệt, nếu không phải vợ Dương Thanh chính là con gái Tần Đại Dũng thì bọn họ nhất định sẽ chủ động theo đuổi anh.

      "Dương Thanh, vị trí Vương của Vương thành này, chỉ có cháu mới có tư cách giữ!"  
      Tần Đức Chính cũng đi tới bên cạnh Dương Thanh, kích động nói.

      Ông cụ thật sự mong muốn Dương Thanh có thể làm Tần Vương, dù không phải Tần Vương, làm Dương Vương cũng được.

      Chỉ có điều, mọi tâm tư của Dương Thanh đều đang dành cả cho vợ con, sao có thể chịu ở lại đây làm một vị Vương?   Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.
      "Ông hai, ông đừng nhún nhường, nếu đã quyết định vị trí Tần Vương của Vương thành Tần này do ông đảm nhiệm thì Tần Vương chỉ có thể là ông! Bây giờ như thế, sau này cũng sẽ như thế!"  
      Dương Thanh nghiêm nghị nói.

      Tào Việt đã chết, nhà họ Tần lại có cao thủ bán bộ Thần Cảnh là Vũ Liệt bảo vệ, anh có thể yên tâm rồi.


      "Thôi được! Vậy vị trí Tần Vương này sẽ do ông tạm thời thay mặt giữ, nếu có một ngày cháu muốn trở lại định cư ở Vương thành Tần, ông sẽ đích thân đưa cháu lên vị trí Dương Vương!"  
      Tần Đức Chính cười lớn, nói.

      Dương Thanh cũng nở nụ cười: "Ha ha, được ạ!"  
      Về phần chủ các gia tộc đang quỳ trên mặt đất, Dương Thanh chẳng nhìn lấu một lần đã đi theo Tần Đức Chính về phòng.

      "Dương Thanh, những tên khốn bên ngoài kia, cháu định xử lí thế nào?"  
      Trong phòng Tần Đức Chính, ông cụ nhìn Dương Thanh, nghiêm túc hỏi.

      Dương Thanh cười cười, nói: "Ông hai, đây là chuyện của Vương tộc họ Tần của ông mà, ông muốn xử lí thế nào thì cứ xử lí thế đó".

      "Được!"  
      Đáy mắt Tần Đức Chính lóe lên một tia sáng lạnh: "Trước ông đã cho bọn họ cơ hội rồi, nhưng chính bọn họ không muốn nhận, vậy thì chớ trách ông không khách sáo".

      Dứt lời, ông cụ bèn bảo ông quản gia bên cạnh: "Cho bọn họ vào đi!"  
      "Vâng!"  
      Ông quản gia đi ra một chuyến, chẳng mấy chốc, bảy chủ gia tộc lớn đều đi vào.

      "Bịch!"  
      Bảy người vừa đi vào liền đồng loạt quỳ hai chân xuống đất, cầu xin: "Thưa Tần Vương, chúng tôi biết sai rồi, trước đó chúng tôi cũng chỉ bị Tào Việt ép buộc nên mới không dám đi theo ngài mà thôi!"  
      "Chúng tôi
Đức Chính, mắt ông ta sợ sệt nhìn xuống.

      Thực ra không phải ông ta không dám nhìn Tần Đức Chính mà là quá sợ hãi Dương Thanh, người đang ngồi bên cạnh Tần Đức Chính lúc này.


      Trận chiến vừa rồi đối với ông ta quả thực chẳng khác nào một giấc mộng, đến bây giờ, hình ảnh Dương Thanh tung một quyền đánh bay Miêu Vân Nghiễm vẫn luẩn quẩn trong đầu ông ta, tái hiện liên tục.

      "Tần Vương!"  
      Trần Trung cung kính cúi người chào Tần Đức Chính.

      Tần Đức Chính khẽ gật đầu, trầm giọng bảo: "Trước kia, khi mọi người đều lựa chọn cùng phe với Tào Việt, chỉ có cậu lựa chọn đứng về phe tôi, tôi cũng đã hứa với cậu, từ nay về sau, sẽ để cậu đảm nhận vị trí trấn thủ khu vực phía Nam của Vương thành Tần".

      "Xin cảm tạ Tần Vương!"  
      Trần Trung vội vàng nói cảm ơn.

      "Ban đầu tôi còn tưởng rằng trong số bảy gia tộc lớn của Vương thành này, nếu không có một nửa thì cũng phải có ít nhất hai gia tộc sẽ chọn đứng về phe tôi, nhưng thật đáng tiếc, lại không phải".

      Tần Đức Chính bỗng thở dài một tiếng, sau đó nói: "Hôm nay Vương thành Tần một lần nữa phân định lại, đúng lúc tôi cần dùng người mà tạm thời chỉ có cậu là có thể dùng được!"  
      "Nếu đã vậy, tôi đây tuyên bố, từ giờ trở đi, phong Trần Trung làm tổng đốc của Vương thành Tần, hỗ trợ tôi quản lí bốn khu vực Đông Tây Nam Bắc của Vương thành Tần".

      "Các gia tộc còn lại, mỗi gia tộc lấy ra hai cao thủ có thực lực trên Vương Cảnh trung kỳ giao cho nhà họ Trần, còn lại toàn bộ rời khỏi bốn khu vực chính quanh Vương thành!"  
      Lời này vừa được thốt ra, mặt cả đám người kia lập tức tái nhợt.

      Trần Trung cũng tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, ông ta biết mình đã đặt cược đúng cửa rồi, nhưng không ngờ mình lại thắng lớn như vậy.

      Vương thành chia thành năm khu, khu trung tâm và bốn khu Đông Tây Nam Bắc.

      Khu vực trung tâm luôn do Vương tộc trực tiếp chỉ huy quản lí, bốn vực quanh đó do bốn gia tộc có thực

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK