Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3522

“Thế nên tôi đề nghị, hủy chức minh chủ của Dương Thanh!”

Ninh Thiên Hòa thực sự tức giận, khí thế Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ tràn ra từ người ông ta, ông ta căm tức nhìn Trần Dục, nghiến răng nghiến lợi: “Trần Dục ơi Trần Dục, tôi đã xem thường ông, ông luôn bất mãn với sự sắp xếp của phó hội trưởng Đỗ, bây giờ phó hội trưởng Đỗ không ở Võ Minh nên ông định mượn cơ hội này để bãi bỏ minh chủ chứ gì”.

“Nếu tôi không đoán sai, chẳng những ông muốn bãi bỏ minh chủ mà còn định bãi bỏ nốt phó hội trưởng Đỗ đúng không?”

Trần Dục hơi biến sắc, nhưng chỉ trong chớp mắt, ông ta đã bình thường lại, thản nhiên nhìn chằm chằm vào Ninh Thiên Hòa, lạnh lùng nói: “Ninh Thiên Hòa, ông đừng suy bụng ta ra bụng người, tôi chỉ nghĩ Dương Thanh đã trở thành kẻ tàn phế, không có tư cách làm minh chủ tiếp thôi”.

Ông ta nói rồi nhìn về phía một trưởng lão Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ: “Trưởng lão Vạn, tôi nghĩ ông mới là người có tư cách trở thành minh chủ Võ Minh nhất đấy”.

“Chắc ông cách Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ không xa nữa đúng không?”

Trưởng lão Vạn mỉm cười, không đáp lời Trần Dục mà nhìn về phía Ninh Thiên Hòa, nói: “Phó hội trưởng Ninh, tôi nghĩ trưởng lão Trần nói cũng có lý, Dương Thanh đã lập công lớn với Võ Minh, nhưng trận chiến lần này cũng khiến cậu ta bị thương rất nặng, cho dù chữa khỏi, cảnh giới cũng sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí cậu ta sẽ trở thành kẻ tàn phế”.

“Nếu để một kẻ tàn phế chỉ đạo Võ Minh, có lẽ Võ Minh sẽ trở thành trò cười của cả Chiêu Châu, thậm chí bị các thế lực nước ngoài chế giễu”.

Ninh Thiên Hòa chỉ thấy lưng lạnh toát, ông ta không ngờ Võ Minh vừa được thành lập chưa lâu mà đã có nhiều mâu thuẫn nội bộ thế này.

Đến giờ ông ta mới nhận ra, Trần Dục chỉ là quân cờ, trưởng lão Vạn mới là kẻ che giấu kỹ nhất.

Trong Võ Minh, người có cảnh giới cao nhất là Dương Thanh, đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ.

Tiếp đến là Đỗ Trọng với cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ.

Sau đó là hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, một người là Ninh Thiên Hòa, người kia chính là trưởng lão Vạn.

Ba cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ còn lại đều là trưởng lão của Võ Minh.

Ninh Thiên Hòa luôn cảm thấy trưởng lão Vạn che giấu rất kỹ, trưởng lão Vạn cũng chưa bao giờ để lộ thực lực thật sự của mình, nhưng sau khi nghe Trần Dục nói xong, Ninh Thiên Hòa có cảm giác thực lực của trưởng lão Vạn còn ở trên ông ta, không chừng đã đạt đến Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ rồi.

Bằng không, sao trưởng lão Vạn dám nhảy ra vào lúc này chứ?

Hai trưởng lão Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ khác cũng kinh hãi như Ninh Thiên Hòa.

Ninh Thiên Hòa nhìn chằm chằm vào trưởng lão Vạn với vẻ nghiêm nghị: “Cho dù muốn chọn lại minh chủ thì cũng nên chờ phó hội trưởng Đỗ về rồi tính tiếp”.

Trưởng lão Vạn chỉ cười chứ không nói gì.

Trần Dục nói ngay: “Ai biết khi nào phó hội trưởng Đỗ mới về chứ, Võ Minh vừa được thành lập, là lúc cần người lãnh đạo nhất, chúng ta không thể chần chừ nữa, phải mau chóng chọn minh chủ mới thôi”.

Trần Dục nói rồi nhìn hai trưởng lão Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ khác, lạnh lùng hỏi: “Trưởng lão Cung và trưởng lão Giang nghĩ thế nào?”

Sắc mặt của trưởng lão Cung và trưởng lão Giang đều rất khó coi, sao họ lại không nhận ra giọng điệu đe dọa của Trần Dục chứ?

Ninh Thiên Hòa nhìn hai người họ: “Hai người cứ yên tâm, có tôi ở đây, đừng ai hòng huỷ bỏ vị trí minh chủ, cho dù định chọn lại minh chủ thật thì cũng phải chờ phó hội trưởng Đỗ về rồi tính tiếp!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK