Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3004:

Dương Thanh bước đến trước mặt thành chủ Hoài Thành, hơi khom người: “Cảm ơn thành chủ đã cứu mạng!”

Thành chủ Hoài Thành khẽ lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Tốt nhất cậu cứ ở phủ Hoài Thành một thời gian, trong phủ Hoài Thành, ông ta không làm gì được cậu, nhưng nếu cậu rời khỏi nơi này, Dược Vương sẽ dễ dàng giết cậu như trở bàn tay”.

Sắc mặt Dương Thanh hơi khó coi, anh nói: “Nếu không giết Lưu Ba, có lẽ tôi cũng không chịu được mấy ngày, tôi phải tới Dược Vương Cốc một chuyến!”

Thành chủ Hoài Thành nhíu mày, cũng như Dương Thanh nói, anh không còn nhiều thời gian, thành chủ Hoài Thành cũng biết rõ sự lợi hại của cổ độc Vô Tâm.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của Dương Thanh bỗng vang lên, vừa nối máy, anh đã nghe thấy giọng lão Cửu: “Mau rời khỏi phủ Hoài Thành!”

Nghe thấy lão Cửu nói thế, Dương Thanh thoáng sững sờ, lão Cửu bảo anh mau rời khỏi phủ Hoài Thành ư?

Lão Cửu là cao thủ mà Miêu thành chủ cử đến để giúp anh, nếu ông lão đã nói thế thì chắc chăn sẽ không có ác ý. Dương Thanh nhìn thành chủ Hoài Thành rồi nói vào điện thoại: “Vâng!”

Sau khi cúp máy, Dương Thanh nói với thành chủ Hoài Thành: “Dương Thanh sẽ ghi nhớ ơn cứu mạng của tiền bối, nếu tôi sống sót, chắc chắn tôi sẽ báo đáp thành chủ”.

Thành chủ Hoài Thành nhíu mày: “Cậu định đi ự2”

Dương Thanh gật đầu: “Tôi nhất định phải đi!”

Thành chủ Hoài Thành im lặng, không biết đang nghĩ gì. Dương Thanh hết sức cảnh giác, anh chưa tiếp xúc nhiều với thành chủ Hoài Thành, tuy có vẻ việc thành chủ Hoài Thành đối đầu với Dược Vương lúc nấy là để giúp anh, nhưng anh cũng không rõ tại sao lại thế.

Cũng không phải là anh lấy bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử, mà anh tiếp xúc với thành chủ Hoài Thành quá ít, cũng không thể biết chắc ông lão là loại người gì chỉ trong thời gian ngản được.

Thành chủ Hoài Thành nhìn về phía Hoài Lam: “Hoài Lam, cháu đi với Dương Thanh đi, dù sao khi ở phủ Hoài Thành, nếu có cháu ở bên, cậu ấy cũng tiện làm một số chuyện”.

Hoài Lam vội nói: “Vâng!”

Dương Thanh đang định từ chối, thành chủ Hoài Thành bỗng nhìn về phía anh: “Dương Thanh, cậu đừng vội từ chối, tôi không biết tại sao cậu lại mạo hiểm rời khỏi phủ Hoài Thành, nhưng cho dù là vì nguyên nhân gì, có thể chắc chắn cậu sẽ gặp nguy hiểm khi rời khỏi đây”.

“Ở phủ Hoài Thành, Hoài Lam vẫn luôn đi theo tôi, hơn nữa cũng đã thay tôi làm rất nhiều chuyện, được xem như người phát ngôn của tôi ở phủ Hoài Thành, nếu con bé ở bên cậu thì có thể tránh được một số phiền phức không cần thiết”.

“Đương nhiên, tôi chỉ có thể cam đoan, trừ Dược Vương Cốc ra, các thế lực khác sẽ không đối phó với cậu. Nếu Dược Vương Cốc muốn đối phó với cậu, cậu chỉ có thể tự cầu phúc”.

Nghe thấy thế, Dương Thanh dần cảm thấy nặng nề, tuy có vẻ thành chủ Hoài Thành đang nghĩ cho anh, nhưng Dương Thanh biết ông lão muốn để Hoài Lam giám sát mình.

Đối phương là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, Dương Thanh cũng không dám tùy tiện đắc tội nên nói ngay: “Vậy cảm ơn thành chủi”

Anh nói rồi nhìn về phía Hoài Lam: “Nếu vậy thì đành phiền cô Lam đi với tôi một chuyến!”

Hoài Lam gật nhẹ đầu, rời đi với Dương Thanh.

Thành chủ Hoài Thành nhìn theo bóng lưng Dương Thanh, hơi híp mắt, trong mắt có sát khí mãnh liệt.

“Bối”

“Ông ngoại!”

Dương Thanh vừa rời đi, Hoài Tinh Vũ đã dẫn con gái là Hoài Phượng tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK