Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Dương Thanh không ngờ Vũ Văn Cao Dương sẽ nhờ mình.

“Chỉ cần Vũ Văn Bân không động đến tôi, tôi cam đoan không làm gì anh ta”.

Dương Thanh đáp, coi như cho Vũ Văn Cao Dương một viên thuốc an thần.

Dù thế nào khi anh còn nhỏ, ông ta đã đối xử với anh rất tốt.
Anh không phải con ruột nhưng ông ta vẫn làm hết trách nhiệm của một người bố dượng.

Quan trọng nhất là ông ta đuổi anh và mẹ ra khỏi Yến Đô là vì bảo vệ hai người, ngược lại bị anh ghi hận mười mấy năm.

Về tình về lý, Dương Thanh đều đang nợ Vũ Văn Cao Dương.

“Bố không định xin con tha cho Vũ Văn Bân, bố mong con có thể làm chủ gia tộc Vũ Văn!”
Vũ Văn Cao Dương chân thành nói.

Dương Thanh cứ tưởng ông ta muốn cầu xin cho Vũ Văn Bân, không ngờ lại muốn anh trở thành chủ gia tộc Vũ Văn.


Rõ ràng anh đâu mang huyết thống của gia tộc Vũ Văn.

“Chỉ cần Vũ Văn Bân chịu hối lỗi sửa sai, tôi có thể nâng đỡ anh ta, đồng thời cam đoan chỉ cần tôi còn sống sẽ không để ai làm hại gia tộc Vũ Văn”.

Sau khi suy nghĩ một lúc, Dương Thanh lên tiếng đáp.

Đây là cách duy nhất để anh trả nợ cho Vũ Văn Cao Dương, anh đồng ý tha cho Vũ Văn Bân.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Vũ Văn Bân cũng phải để yên cho anh.

Vũ Văn Cao Dương lắc đầu, phức tạp nhìn Dương Thanh: “Con thực sự cho rằng bố muốn con làm chủ gia tộc Vũ Văn chỉ là vì gia tộc thôi sao?”
Dương Thanh sửng sốt, lập tức im lặng.

Anh thực sự đã nghĩ như vậy.

Với thực lực hiện giờ của anh, còn có khí thế trấn áp gia tộc, không hề thua kém gia tộc Vũ Văn.

Nhưng xem ra ý của Vũ Văn Cao Dương cũng không phải vì nghĩ cho gia tộc.

“Ông có ý gì?”
Dương Thanh hỏi.

Vũ Văn Cao Dương trầm giọng nói: “Dạo gần đây có rất nhiều người tới Yến Đô, cũng xảy ra rất nhiều chuyện, chắc con cũng biết chứ?”
Dương Thanh gật đầu: “Trong năm Vương tộc, người của các Vương tộc họ Tiết, Tào, Bạch, Quan đều đã xuất hiện.

Có lẽ còn người của Hoàng tộc khác đã đến nhưng tôi chưa biết”.

Chỉ cần người khác không trêu chọc Dương Thanh và những chuyện liên quan đến anh, anh sẽ không để ý.

Vậy nên cũng không điều tra xem người của Hoàng tộc và Vương tộc nào đã tới Yến Đô.


Vũ Văn Cao Dương nói tiếp: “Trước kia Hoàng tộc và Vương tộc vẫn sẽ phát triển sản nghiệp của mình ở Yến Đô, nhưng đều làm trong thầm lặng.

Chưa từng có gia tộc nào dám gióng trống khua chiêng dẫn người tới Yến Đô, con có biết vì sao không?”
Lúc trước để lấy lòng tin của Dương Thanh, Quỷ Kiến Sầu đã kể rất nhiều chuyện bí mật.

Dương Thanh đương nhiên biết rõ, lên tiếng đáp: “Bởi vì người kia từng lập ra một quy định, trừ phi Yến Đô lại xuất hiện một vị Vương, nếu không dòng chính của Hoàng tộc và Vương tộc không được phép đặt chân tới Yến Đô”.

Nói xong, anh đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, đoán được ý đồ của Vũ Văn Cao Dương.

Quả nhiên, ông ta gật đầu nói: “Hoàng tộc và Vương tộc ngấp nghé Yến Đô từ lâu.

Từng có lời đồn người nào đoạt được Yến Đô sẽ có được cả thiên hạ!”
“Yến Đô không hề đơn giản như con thấy đâu! Mọi người đều coi tám gia tộc đứng đầu Yến Đô là thế lực mạnh nhất ở đây, nhưng điều này có thể xảy ra sao?”
“Một thành phố sao có thể đồng thời có tám gia tộc mạnh nhất được?”
Quả thực Dương Thanh chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nghe Vũ Văn Cao Dương nói xong không khỏi chấn động: “Chẳng lẽ ở Yến Đô còn có gia tộc mạnh hơn nữa sao?”
Vũ Văn Cao Dương gật đầu đáp: “Đế Thôn!”
“Đế Thôn?”
Lần đầu tiên Dương Thanh nghe thấy hai chữ này: “Đế Thôn là địa danh à?”
“Là một thôn chỉ có hơn trăm hộ dân”.

Lúc nhắc tới Đế Thôn, trên mặt Vũ Văn Cao Dương hiện lên vẻ tôn kính.



Trước kia anh cứ nghĩ bản thân đã rất mạnh, bây giờ mới ý thức được mình vẫn rất thiển cận.

Thế giới rộng lớn không thiếu điều hiếm lạ, anh không biết các cao thủ siêu mạnh không chịu lộ diện không có nghĩa là họ không tồn tại.

“Vậy nên lần này người của Hoàng tộc và Vương tộc liên tiếp xuất hiện ở Yến Đô là để chiếm đoạt Đế Thôn sao?”
Dương Thanh to gan suy đoán.

Vũ Văn Cao Dương nói: “Con chỉ đoán đúng một nửa”.

“Người kia lập quy định từ một trăm năm trước nhưng Hoàng tộc và Vương tộc vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chứng tỏ bọn họ đều kiêng kị quy định này”.

“Chỉ cần tin đồn con xưng Vương ở Yến Đô bị phủ nhận, dù Hoàng tộc và Vương tộc muốn đoạt lấy Đế Thôn cũng sẽ phải cân nhắc xem người kia có chuẩn bị chiêu gì phía sau không”.

- ---------------------------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK