Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Dương Thanh vừa dứt lời, thanh niên của Hoàng tộc họ Vũ kia lập tức biến sắc, nét mặt của lão già Siêu Phàm Thất Cảnh thuộc Hoàng tộc họ Vũ cũng hết sức khó coi.

Đương nhiên lão ta có thể cảm nhận được thực lực không tầm thường của Dương Thanh, còn trẻ mà đã đến Siêu Phàm Lục Cảnh.

Nhưng lão ta vẫn hơi nghi ngờ lời Dương Thanh nói.

Cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh như lão ta có thể hiểu được độ khó khi muốn phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong.

Lão già lạnh lùng nói: “Tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong”.

Người thanh niên thuộc Hoàng tộc họ Vũ cũng hoàn hồn, cười khẩy: “Thằng kia, mày tưởng Vũ Nghiễm tao là đồ ngu chắc? Sao mày không nói mày chính là cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong đi?”  !             Dương Thanh không trả lời Vũ Nghiễm mà nhìn về phía lão già thuộc Hoàng tộc họ Vũ với vẻ mặt u ám, lạnh lùng nói: “Nếu các người đã muốn làm đồ đần, tôi đành giúp vậy”.


Vũ Nghiễm tức giận nói: “Ông Tuyền, đánh nó tàn phế cho tôi!”  
Anh ta vừa dứt lời, ý chí chiến đấu của Vũ Tuyền lập tức bùng nổ, lão ta lập tức lao tới chỗ Dương Thanh.

“Không biết tự lượng sức mình!”  
Dương Thanh cười lạnh, lập tức vận dụng phép hô hấp tầng bảy của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, đồng thời kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, mắt anh nhanh chóng đỏ ngầu.

Khí thế cuồng bạo lan ra từ người anh.

Lúc này, Vũ Tuyền cũng đã xông tới chỗ anh, lão ta giơ tay tấn công, tức giận quát: “Chết đi cho tôi!”  
“Rầm!”  
Trong khoảnh khắc đó, Dương Thanh bỗng giơ tay lên, một tiếng động lớn bỗng vang lên, khí thế đáng sợ lập tức lan ra bốn phía.


Vũ Nghiễm đang đứng cách đó không xa bị khí thế khủng khiếp này đẩy lùi bảy tám bước rồi mới ngừng lại.

Đến khi đứng vững, anh ta kinh hãi phát hiện Dương Thanh vẫn đứng im, không hề di chuyển, còn Vũ Tuyền thì lùi ra sau năm, sáu bước.

Trên bộ sườn xám nam màu đen của Vũ Tuyền chằng chịt vết rách, trông lão ta như một tên ăn mày quần áo tả tơi.

Khóe miệng lão ta đang rỉ máu.

Cùng lúc đó, trong một biệt thự ở Hoàng thành Phùng.

Phùng Chí Ngạo mà Dương Thanh nghĩ đã bị Phùng Hoàng giam lỏng đang ngồi trên ghế sofa thoải mái, có một người trung niên đứng trước mặt ông ta.

Lúc này, người trung niên cung kính nói: “Đại hoàng tử, hồi nãy, sau khi đánh trọng thương Vũ Tuyền, Dương Thanh đã rời khỏi Hoàng thành Phùng, cũng đưa cả cô chủ đi rồi”.

.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK