Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Ông chủ Long thấy chưa? Đây chính là các gia tộc ông muốn che chở đấy.

Bọn họ chỉ muốn lợi dụng ông, không ai chịu xông pha chiến đấu vì ông”.
Dương Thanh cười híp mắt nhìn Long Đằng: “Đám vô ơn này có đáng để ông đối đầu chúng tôi không?”
Vũ Văn Bân nghiến răng nghiến lợi nói: “Dương Thanh cố ý đấy.

Nó ỷ có võ biết trong chúng tôi không có ai đánh lại được nên mới khiêu khích ông”.
“Phải đó, ông chủ Long mau gọi cao thủ nhà họ Long tới đối phó cậu ta đi.

Đừng mắc mưu cậu ta”.
Chủ của bảy gia tộc thi nhau thuyết phục.
“Chẳng phải là đang cố ý khiêu khích quan hệ giữa chúng ta sao?”
“Rõ ràng bọn họ đang cố ý lừa ông chủ Long đối phó tôi, sau đó mượn tay tôi tiêu diệt vài cao thủ nhà họ Long”.
“Bọn họ cứ nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ chúng ta đều bị tổn thất mới liên thủ tấn công”.
Nghe Dương Thanh nói vậy, Long Đằng ngày càng tức giận.

Đám người Vũ Văn Bân hốt hoảng sốt ruột.
Bởi vì đúng là có khả năng này.
“Ông chủ Long đừng nghe thằng ranh kia nói nhăng nói cuội! Cậu ta đang cố tình chia rẽ chúng ta đấy!”
“Ông chủ Tôn nghĩ tôi đang chia rẽ các người, sao các ông không đấu với tôi trước?”
Dương Thanh khoanh tay trước ngực, cười híp mắt nói.
Cả Triệu Vô Song và Triệu Vô Địch đều bị Dương Thanh dễ dàng đánh bại.

Nhà họ Tôn còn ai có thể đánh lại anh?
“Sao hả? Ông chủ Tôn sợ à?”
Tôn Húc liên tục phản bội khiến Dương Thanh muốn giết ông ta.
“Tôi thấy cậu ta nói không sai.

Nhà họ Tôn các cậu lên trước đi”.
Tôn Húc bất lực nói: “Ông chủ Long, không phải tôi không muốn ra tay mà nhà họ Tôn thực sự không phải đối thủ của cậu ta!”
“Chỉ người nhà họ Long mới đánh lại được Dương Thanh!”
Long Đằng tát mạnh vào mặt Tôn Húc, giận dữ hét lên: “Cậu muốn nhà họ Long làm kẻ chết thay hả?”
“Tôi nói cho cậu biết nhà họ Tôn không chịu ra tay thì đừng trách!”
Tôn Húc sắp khóc đến nơi.

Hiện giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan, dù là Long Đằng hay Dương Thanh, ông ta đều không đắc tội nổi.
“Ông chủ Long, nhà họ Tôn thật sự đánh không lại.

Xin ông tha cho chúng tôi, phái cao thủ nhà họ Long tới đi!”
“Bốp!”
Long Đằng lại tát thêm cái nữa: “Loại sâu mọt như cậu cũng dám lợi dụng nhà họ Long sao?”
“Người nhà họ Tôn đông như vậy mà không dám động tới một thằng nhóc, cậu còn dám nói mình thuộc tám gia tộc đứng đầu Yến Đô?”
Long Đằng tiếp tục vung tay lên tát.

“Gia tộc Vũ Văn lên đối phó cậu ta đi!”
Long Đằng bỗng nhìn sang Vũ Văn Bân, lạnh giọng nói.
“Bốp!”
Anh ta chưa nói hết câu đã bị Long Đằng vả mặt: “Tôi bảo các người đối phó cậu ta, không phải bảo các người đề nghị với tôi!”
Vũ Văn Bân vừa mới mở mồm ra đã bị ăn vả tiếp.

Long Đằng quát: “Nhưng nhị cái gì? Nói mau, gia tộc Vũ Văn các người có định đối phó Dương Thanh không?”
Vũ Văn bân còn định mượn sức nhà họ Long giải quyết Dương Thanh hoàn toàn tuyệt vọng.
Gia tộc Vũ Văn có ai đấu lại được Dương Thanh?
Nhưng anh ta cũng không dám đắc tội Long Đằng, chỉ có thể ngậm miệng.
Long Đằng lại nhìn về nhà họ Tống: “Các người đối phó Dương Thanh đi!”
Tống Thanh Sơn lập tức cúi đầu, không dám lên tiếng.
Long Đằng tát bay lão ta, giận dữ quát: “Vô dụng!”
“Nhà họ Lâm!”
“Nhà họ Diệp!”
Mỗi lần Long Đằng gọi tên một gia tộc, chủ gia tộc đó đều cuống quít cúi đầu, không dám nói lời nào.
Long Đằng cả giận rống lên: “Các người đều là một lũ vô dụng!”
“Các người thực sự coi tôi là đồ ngu à?”
“Muốn lợi dụng tôi giúp các người dọn chướng ngại vật sao? To gan quá nhỉ?”
“Tôi tuyên bố từ hôm nay trở đi, nhà họ Long liên thủ với cậu Thanh tuyên chiến với các người!”

“Không biết cậu Thanh có đồng ý hợp tác với nhà họ Long hay không?”
Vừa rồi Long Đằng còn hống hách đòi lấy mạng Dương Thanh, bây giờ lại đi tới khiêm tốn hỏi.
“Xong đời rồi!”
Tôn Húc chỉ cảm thấy sống lưng rét lạnh, chân mềm nhũn ngồi bệt xuống.
Chủ các gia tộc còn lại cũng chết sững người.
Dương Thanh cong môi cười đáp: “Ông chủ Long đã muốn liên thủ với tôi, tôi nhất định sẽ không làm ông thất vọng!”
Long Đằng cười lớn nói: “Anh lớn hơn em vài tuổi, để anh làm anh.

Sau này em chính là em trai tôi!”
“Ha ha, được, sau này anh chính là anh của em!”
Dương Thanh cũng cười đáp, dường như rất vui vẻ.
Một ông già bảy mươi tuổi kết nghĩa anh em với một người chưa tới ba mươi.

Đúng là quá hoang đường!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK