Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2971:

Nghe nói thế, sắc mặt bọn họ mới trở nên dễ chịu hơn đôi chút, nhưng tình hình hiện tại của Dương Thanh đã rất tệ, bọn họ vẫn không thể hoàn toàn yên lòng.

“Cậu Thanh, vô cùng xin lỗi, chuyến đi Hoài Thành này cậu phải dựa vào chính mình rồi, anh em chúng tôi đã mất hết võ thuật, chẳng biết có còn cơ may khôi phục hay không”.

Tống Tả lên tiếng, Tống Hữu cũng nói thêm: “Có điều, ở Hoài Thành chúng tôi cũng có vài người dùng được, mặc dù chỉ là mấy cao thủ Thần Cảnh thôi nhưng nếu cậu cần, bọn họ có thể cung cấp cho cậu một vài tin tình báo’.

Dương Thanh gật đầu, nói: “Cảm ơn hai ông!

Nếu có việc cần, tôi sẽ liên hệ với hai ông. Có người của Miêu thành chủ cảm ở đó rồi, mọi người đừng nên lo lăng”.

Đúng lúc này, chuông cửa bỗng vang lên.

Vừa mở cửa đã thấy một bóng người già nua xuất hiện trước mắt.

Dương Thanh không cảm nhận được chút hơi thở võ thuật nào trên người ông lão này, như thể đó chỉ là một người bình thường, nhưng anh lại có thể cảm nhận được một uy lực phảng phất như có như không từ đối phương.

Anh có thể chắc chắn thực lực của người này chí ít cũng phải đạt đến cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, bởi vì bản thân anh đã đạt tới Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ, kẻ có thể khiến anh cảm nhận được uy lực thì phải có cảnh giới trên anh.

“Xin chào cậu Thanh, tôi được Miêu thành chủ sai tới đây tìm cậu, lần này tới Hoài Thành, tôi sẽ đi cùng cậu”.

Ông lão nhìn Dương Thanh, cười ha hả nói.

Dương Thanh vội vàng bảo: “Thì ra tiền bối là người ông Miêu cử tới. Chào tiền bối, xin mời vào trong”.

Vừa rồi Miêu thành chủ cũng đã nói có sai người tới đưa thuốc cho Dương Thanh, chỉ có điều ông cụ không nhäc tới chuyện bố trí người cùng anh tới Hoài Thành.

Mời ông lão kia vào trong nhà, Dương Thanh mới hỏi: “Xin hỏi tôi nên xưng hô với tiền bối thế nào ạ?”

Ông lão kia nói: “Cậu cứ gọi tôi là lão Cửu cũng được”.

Nói xong, ông lão lấy ra một bình sứ trắng, đưa cho Dương Thanh, nói: “Trong bình này có một viên thuốc có thể áp chế cổ trùng Vô Tâm, Miêu thành chủ đã dặn, chuyến đi tới Hoài Thành lần này nguy hiểm rình rập khắp nơi, dù cậu có thể giết được Lưu Ba cũng chưa chắc đã có thể bình an rời khỏi Hoài Thành”.

“Nếu chưa đến thời khắc quyết định giữa sự sống và cái chết thì tuyệt đối không được dùng viên thuốc này, không phải vì viên thuốc này có tác dụng phụ gì mà để tránh trường hợp về sau cậu lại gặp phải cao thủ mạnh hơn nữa, dẫn đến việc còn chưa giết được Lưu Ba thì cổ trùng Vô Tâm đã kích hoạt trong cơ thể cậu”.

Nghe Lão Cửu nói thế, Dương Thanh cảm khái vô vàn, Miêu thành chủ không chỉ sớm tính đến việc anh sẽ tới Hoài Thành mà còn nghĩ thay cho anh nhiều như vậy.

Dương Thanh bèn nói: ‘Cảm ơn ông Cửu!”

Anh đưa mắt nhìn về phía đám người Ngải Lâm, nhẹ nhàng nở một nụ cười tươi sáng, nói: “Giờ cứ chậm trễ một phút thì khả năng cổ trùng Vô Tâm mất khống chế lại lớn thêm một phần, em định sẽ xuất phát đi Hoài Thành ngay bây giờ, có ông Cửu đi cùng, nhất định em sẽ không sao đâu, mọi người cứ ở nhà yên tâm chờ em về nhé”.

Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển đều lưu luyến không muốn chia tay, ánh mắt chất đầy lo âu, nhưng hai cô đều hiểu, nếu Dương Thanh cứ nấn ná ở đây thì chẳng khác nào chờ chết, chỉ có tới Hoài Thành tìm được Lưu Ba mới có cơ hội sống sót.

Phùng Tiểu Uyển nói: ‘Anh Thanh, anh mau đi thôi! Bọn em ở đây chờ anh bình yên trở về!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK