Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2507:

 

“Rầm!”

 

Một tiếng vang thật lớn, một luồng khí thế có uy lực như một quả bom nguyên tử lấy hai người làm trung tâm, tản ra bốn phương tám hướng.

 

Diệp Lâm vốn đã sớm có chuẩn bị, vung tay lên, phá nát luồng khí tức võ đạo đang sắp lan ra khắp bốn phương tám hướng.

 

Nhưng chuyện này không ảnh hưởng gì đến trận đấu giữa Thượng Quan Dục và Diệp Kiến Hoa.

 

Dường như cũng đúng lúc đó, hai người không ngừng bị đẩy lui năm sáu bước, nhưng chỉ trong nháy mắt hai người lại lao vào nhau, cuộc chiến lại nổ ra.

 

“Bịch bịch bịch!”

 

Hai người giống như bị điên không ngừng tung những đòn mạnh nhất về phía đối phương.

 

Mọi người chỉ cảm thấy một thoáng hoa mắt, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm hai người, di chuyển theo từng bước chuyển động của họ.

 

“Thì ra đây chính là thực lực mà chỉ có cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong đích thực mới có thể bộc phát ra sao?”

 

Có cao thủ đứng đầu gia tộc vô cùng khiếp sợ nói.

 

Đây quả thực là một bữa tiệc thị giác, cho dù là đối với những cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của các gia tộc đứng đầu cũng là như vậy.

 

Đến giờ phút này, bọn họ mới ý thức được, suy nghĩ muốn tham gia cuộc chiến tranh giành Đế Thôn của mình nực cười đến mức nào.

 

Sau mấy trăm hiệp đối chiến, cùng với một đòn tấn công kinh người đánh xuống, một bóng người như diều đứt dây bay thẳng ra xa mấy chục mét, nặng nề rơi xuống dưới chân Thượng Quan Hoàng.

 

“Thượng Quan Dục!”

 

Thượng Quan Hoàng nổi giận gầm lên một tiếng, vội vàng kiểm tra vết thương của Thượng Quan Dục, cùng lúc đó vội nhét một viên thuốc chữa thương vào miệng Thượng Quan Dục.

 

Cũng may Thượng Quan Dục chỉ chịu một đòn bị thương nặng mà không mất đi tu vi võ đạo.

 

“Hoàng Chủ, xin lỗi, khiến ngài thất vọng rồi!”, Thượng Quan Dục yếu ớt nói.

 

Thượng Quan Hoàng lắc đầu, sắc mặt nặng nề nói: “Ông yên tâm, Hoàng tộc họ Diệp sẽ phải trả giá đất!”

 

Dứt lời, Thượng Quan Hoàng đứng dậy, bước từng bước về phía Diệp Kiến Hoa.

 

“Chờ một chút!”

 

Đúng lúc này, Dương Thanh bỗng nhiên lên tiếng, ngăn Thượng Quan Hoàng sắp lên đài lại.

 

Thấy Dương Thanh đi ra, tất cả mọi người đều nhìn anh, Thượng Quan Hoàng nghỉ ngờ hỏi Dương Thanh: “Cậu Thanh, cậu định?”

 

Dương Thanh không trả lời Thượng Quan Hoàng mà nhìn về phía Diệp Lâm, cất lời: “Hoàng tộc họ Diệp vốn dĩ đến vì Đế Thôn, cũng không cần nói những lời dối trá kia nữa, nếu đã như thế thì sắp xếp cho các cao thủ trên Siêu Phàm Cảnh quyết đấu luôn đi!”

 

Nghe thấy câu này, mọi người đều kinh sợ!

 

Dù tất cả mọi người đều hiểu cuộc chiến tranh giành Đế Thôn cuối cùng sẽ là trận chiến của cao thủ Siêu Phàm Cảnh, còn cao thủ dưới Siêu Phàm Cảnh, chỉ có thể coi là bia đỡ đạn thôi.

 

Diệp Lâm hơi nheo mắt lại, trong mắt lóe lên sát khí, lão ta híp mắt nói: “Xem ra cậu đã muốn chết lắm rồi, nếu đã thế, tôi sẽ cho cậu toại nguyện!”

 

Nhưng Dương Thanh cũng không quan tâm lời uy hiếp của Diệp Lâm, ngồi lại vị trí của mình một lần nữa, nói với Tống Hữu bên cạnh: “Ván này ông lên đi, giết hết những.kẻ cản đường cho tôi!”

 

“Vâng!”, Tống Hữu gật đầu, lập tức sải bước đi về phía trung tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK