Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2096:

 

Ở đỉnh Ninh Sơn, một bóng người đang năm im, như mất hết sức sống.

 

Dường như ông trời đang than khóc cho anh.

 

Black Doctor đưa Hoa Anh Kiệt rời khỏi Ninh Châu, ông ta nhìn về phía Ninh Sơn, nhếch môi: “Dương Thanh, cho dù không có cậu, tôi vẫn có thể tạo ra vật thí nghiệm hoàn mỹ hơn nữa!”

 

Cơn mưa này kéo dài một ngày một đêm, đến tận sáng hôm sau, mặt trời mới xuất hiện từ phía Đông, ánh nắng bao trùm khắp mặt đất.

 

Cả Ninh Sơn như rực rỡ hẳn lên.

 

Trên đỉnh Ninh Sơn, ngón tay của Dương Thanh đang năm dưới đất bỗng giật giật.

 

Đúng lúc này, tiếng hét kinh ngạc của một cô gái bỗng vang lên: “Chị, ở đây… ở đây có người, hình như chết… chết rồi!”

 

Một cô gái trẻ mặc đồ thể thao, không trang điểm đang lắp bắp với vẻ sợ hãi.

 

“Chắc anh ấy còn sống, chị vừa thấy ngón tay anh ấy cử động mà”.

 

Một cô gái trẻ khác cũng mặc đồ thể thao nói với vẻ bất an.

 

“Chị, hình như anh ta bị thương, chúng ta có cần cứu anh ta không ạ?”

 

Cô gái nhỏ hơn do dự: “Ở đây không có camera, nhỡ anh ta chết, liệu người nhà của anh †a có đổ cho chúng ta không thế?”

 

“Chắc không đâu!”

 

Cô gái lớn hơn lập tức nói với vẻ kiên định: “Thiên Thiên, cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng, nếu chúng ta đã gặp anh ấy thì đừng nghĩ nhiều nữa, tìm cách đưa anh ấy xuống núi thôi!”

 

“Vâng ạ Thiên Thiên vội đáp.

 

Gô gái lớn hơn tên Lục Tỉnh Tuyết, còn cô gái kia là em họ cô ta – Mục Thiên Thiên.

 

Tuy Ninh Sơn là ngọn núi cao nhất Ninh Châu, nhưng may mà vẫn có đường lớn vòng quanh núi, chỉ có điều con đường lên đỉnh núi không được trải nhựa.

 

Hai chị em phải tốn rất nhiều công sức thì mới đưa được Dương Thanh xuống khỏi đỉnh núi, đến con đường vòng quanh núi.

 

“Phù!”

 

Hai chị em thở hổn hển, mặt mũi đỏ bừng, người đây mồ hôi.

 

“Anh ta nặng thật đấy!”

 

Mục Thiên Thiên thở hổn hển: “Em lớn thế này rồi, lần đầu tiên phải cống đàn ông, hời cho anh ta quá”.

 

Mục Thiên Thiên nói rồi trừng mắt nhìn Dương Thanh đang hôn mê.

 

Lục Tinh Tuyết có vẻ chín chăn hơn, lo lắng nhìn Dương Thanh: “Thiên Thiên, em xuống núi lái xe lên đây đi, chúng ta mau đưa anh ấy đến bệnh viện, băng không anh ấy sẽ chết thật mất”.

 

“Vâng!”

 

Thiên Thiên cũng nghiêm nghị hẳn, vội chạy xuống núi.

 

Hôm nay là cuối tuần, hai chị em định leo núi nên mới dừng xe ở chân núi, khó khăn lắm mới lên được tới đây, nào ngờ lại thấy Dương Thanh bị thương nặng ở đỉnh núi.

 

Thiên Thiên nhanh chóng lái xe tới, hai chị em lại tốn bao công sức để kéo được Dương Thanh lên xe.

 

Một tiếng sau, ở bệnh viện nhân dân Ninh Châu.

 

“Bác sĩ, bạn trai tôi sao rồi?”

 

Cửa phòng cấp cứu mở ra, mấy nhân viên y tế bước ra ngoài, Lục Tinh Tuyết vội bước đến hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK