Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Nhìn thấy Vũ Văn Cao Dương lao về phía mình, Long Tấn vẫn bình tĩnh.

Lão ta bỗng nhếch miệng cười khổ như cảm nhận được gì đó, thầm lẩm bẩm: “Rốt cuộc cậu cũng tới!”
“Giết giết giết!”
Vũ Văn Cao Dương tức giận gào thét xông đến trước mặt Long Tấn, đồng thời ngưng tụ toàn bộ sưc mạnh vào nắm đấm tay phải vung tới.

“Bốp!”
Chỉ là, một đòn hết sức của ông ta lại bị Long Tấn dễ dàng tóm được.

“Không biết tự lượng sức mình!”
Long Tấn lạnh nhạt nói, một luồng khí tức khủng bố tràn ra xung quanh.

“Chết!”
Lão ta thấp giọng quát, tung nắm đấm.

“Chủ gia tộc!”
Người của gia tộc Vũ Văn thấy Long Tấn ra đòn đều hét toáng lên.

Vẻ mặt Vũ Văn Cao Dương tràn đầy tuyệt vọng, tự biết lần này mình chết chắc.

“Bịch!”

Ngay trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một bóng hình lướt qua che chắn trước người ông ta, thoắt cái tung chưởng.

Chưởng khắc quyền!
Nắm đấm của Long Tấn bị chưởng đó cản lại.

“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, giây phút quyền và chưởng va chạm, mặt đất sau lưng hai người họ như nổ tung.

Từng vết nứt to bằng cánh tay như mạng nhện lan ra bốn phương tám hướng.

“Dương Thanh!”
Vũ Văn Cao Dương kinh ngạc nhìn bóng lưng trẻ tuổi đang che trước người mình.

Lúc này, ánh mắt Dương Thanh nhìn Long Tấn ngập tràn sát khí.

Anh không đánh hết sức, chỉ đỡ đòn của Long Tấn.

“Bịch bịch bịch!”
Long Tấn bỗng lùi
àng Chủ ra lệnh, tôi chỉ có thể chấp hành”.

“Tôi biết chắc chắn cậu sẽ không tha cho Long Hoàng.


Nhưng tôi hi vọng cậu hãy cho Hoàng tộc họ Long một con đường sống, vẫn còn rất nhiều người vô tội”.

Đương nhiên Dương Thanh biết rõ tại sao lão ta lại cố tình tha cho Vũ Văn Cao Dương, chính là vì hi vọng anh đồng ý bỏ qua cho Hoàng tộc họ Long.

“Tôi chỉ giết những kẻ đáng chết!”
Dương Thanh bình tĩnh nói: “Còn ông cũng không đáng chết.

Ông đi đi!”
Nói xong, anh quay người định rời đi.

“Uỳnh!”
Dương Thanh mới đi được mấy bước, Long Tấn bỗng bộc phát toàn bộ sức lực lao về phía anh.

Giây phút lão ta tung đòn lại giật mình phát hiện Dương Thanh đã biến mất.

“Ông không phải là đối thủ của tôi!”
Giọng nói của anh chợt vang lên sau lưng Long Tấn.

Bấy giờ, Long Tấn cực kỳ kinh hãi.

Lão ta biết Dương Thanh rất mạnh, nhưng không ngờ anh đã mạnh tới mức này.

Chỉ so về tốc độ, lão ta đã không thể đuổi kịp anh.

“Cảnh giới của cậu thật sự chỉ là Siêu Phàm Nhất Cảnh thôi sao?”
Long
.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK