Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHương 2149:

 

Nói cách khác, thực lực của anh tối thiểu là ở Vương Cảnh đỉnh phong, thậm chí Thần Cảnh cũng có khả năng.

 

Theo như Dương Thanh được biết, tính trên toàn bộ Chiêu Châu thì những ai có thể bước vào Thần Cảnh đều chỉ có thể là cao thủ của các gia tộc và thế lực đứng đầu.

 

Anh còn biết được räng, gần như không có người nào còn trẻ mà đã có thực lực Thần Cảnh như mình.

 

“Rốt cuộc mình là ai?”

 

Dương Thanh lẩm bẩm.

 

Nhìn cây tùng ngoài cửa sổ, trên đó có hai con sóc nhỏ đang vui vẻ chơi đùa với nhau, chẳng mấy chốc đã chạy mất bóng.

 

Thời tiết hôm nay khá xấu, bầu trời giăng đây mây đen, có vẻ sắp có mưa to.

 

“Anh ơi!”

 

Giọng của Lục Tinh Tuyết bất chợt vang lên ở cửa phòng.

 

Sau khi được cho phép, cô ta nhẹ nhàng mở cửa đi vào.

 

Trên tay còn câm một tách trà nóng, đưa cho Dương Thanh.

 

“Cảm ơn!”

 

Dương Thanh nói.

 

“Vẫn đang cố nhớ mình là ai sao?”

 

Lục Tinh Tuyết đứng song song với Dương Thanh, đôi mắt to tròn long lanh nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Anh gật đầu: “Gần đây tôi hay nằm mơ, trong mơ luôn nghe thấy có ai gọi mình là bố, thân thiết lãm, giống như cô bé trong mơ ấy thật sự là con gái của tôi vậy”.

 

Nét mặt cứng đờ, Lục Tỉnh Tuyết quay đầu nhìn Dương Thanh, không hiểu sao cô ta rất muốn khóc khi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc ấy.

 

“Có lẽ anh có con gái thật!”

 

Thật lâu sau, Lục Tinh Tuyết mới lên tiếng, miễn cưỡng cười.

 

Ngay cả bản thân cô ta cũng không biết mình đã phải lòng Dương Thanh từ lúc nào. Trong nửa tháng ngắn ngủi, Lục Tinh Tuyết rất chắc chắn mình đã yêu người đàn ông bị mất trí nhớ này.

 

Phải chăng vào cái ngày bị Lý Tấn cản đường, cô ta đã bị khí thế và lòng dũng cảm khi áp đảo người nhà họ Lý của chàng trai này hấp dẫn?

 

Cũng có lẽ là do bị bố và ông nội cố ý thúc đẩy tình cảm nên mới vậy.

 

Mà cũng có thể là ngày nào bên tai cũng nghe Mục Thiên Thiên nói rằng bản thân và Dương Thanh rất xứng đôi.

 

Nói chung thì Lục Tỉnh Tuyết đã hiểu tâm ý của mình, giờ chỉ còn việc bày tỏ nó ra.

 

“Tinh Tuyết, tôi có linh cảm không lâu nữa sẽ khôi phục trí nhớ’.

 

Dương Thanh đột nhiên lên tiếng.

 

Thật ra, anh biết Lục Tinh Tuyết có tình cảm với mình.

 

Anh cũng thừa nhận mình không hề ghét cô ta, thậm chí còn có ấn tượng tốt, nhưng lý trí lại nói rằng tuyệt đối không thể có bất kỳ tình cảm nào với Lục Tinh Tuyết khi chưa nhớ lại mọi chuyện và xác nhận mình đã kết hôn rồi hay chưa.

 

Nếu ngày khôi phục trí nhớ đến và chắc chắn mình chưa kết hôn, có thể Dương Thanh sẽ chủ động theo đuổi Lục Tinh Tuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK