Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2613:

 

“Tôi còn chưa giải quyết xong mối thù với Hoàng tộc họ Diệp, sao tôi có thể để mất tu vi chứ?’ “Không thể được, không có khả năng. Tôi không thể trở thành người thường được. Không thể, không thểt”

 

“Bùm Bùm Bùm!”

 

Dương Thanh vừa gầm thét vừa dùng hết toàn lực đập gõ mọi thứ xung quanh.

 

Chỉ là những đòn tấn công của anh đều vô dụng, ngoại trừ những món đồ dễ vỡ đều đã tan tành thì những món đồ dày một chút đều không hề hấn gì.

 

Phùng Tiểu Uyển đột nhiên lao tới ôm lấy Dương Thanh từ phía sau, vừa khóc vừa nói: “Anh Thsnh, anh đừng vậy mà, đừng vậy mà. Em sẽ cố gắng chữa trị cho anh, em sẽ tìm mọi cách để anh được chữa khỏi. Em cầu xin anh đừng làm tổn thương mình như thế này, được không?”

 

Ngải Lâm cũng bật khóc: “Dương Thanh, cậu đã nói mình còn rất nhiều việc chưa hoàn thành mà. Nếu bây giờ cậu gục ngã thì không ai có thể hoàn thành những chuyện đó. Bình tĩnh lại đi, nhé?”

 

Dương Thanh như không nghe thấy gì, vẫn tiếp tục giãy giụa. Tuy Phùng Tiểu Uyển là một cô gái yếu đuối nhưng cũng sở hữu thực lực Vương Cảnh đỉnh phong. Anh bị cô ta ôm chặt nên không thể thoát ra.

 

““Buông tôi ra! Buông tôi rai”

 

Mặt mũi Dương Thanh tràn đầy sự thống khổ.

 

Không phải anh tiếc tu vi của mình mà là có rất nhiều chuyện cần anh trở nên mạnh hơn mới có thể giải quyết.

 

Nhưng bây giờ đã trở thành một kẻ vô dụng, anh không thể nào chấp nhận sự thật này.

 

Từ sáu năm trước sau khi ra biên giới phía Bắc, Dương Thanh chưa bao giờ tuyệt vọng như ngày hôm nay. Anh không sợ chết, chỉ sợ mình còn sống mà trở thành một phế vật, ngay cả người thân của mình cũng không thể bảo vệ.

 

“0a…”

 

Đúng lúc này, tiếng khóc của một đứa trẻ đột nhiên vang lên. Dương Thanh còn đang điên cuồng vùng vây bất chợt ngừng lại như bị sét đánh.

 

“Tĩnh An đừng khóc, Tĩnh An đừng khóc, mẹ ở đây! Mẹ ở đây!”

 

Ngải Lâm vội vàng bế bé Tĩnh An lên rồi nhẹ nhàng an ủi.

 

Dương Thanh ngơ ngác nhìn bé Tĩnh An, lặng lẽ rơi nước mắt. Bé Tĩnh An còn được chưa nhìn thấy bố mình thì làm sao anh có thể cam chịu chứ?

 

Tiêu Tiêu cũng đang nhớ mình lắm phải không?

 

“Tôi xin lỗi!”

 

Dương Thanh im lặng một lúc rồi nói với vẻ mặt hối lỗi.

 

Nhìn thấy anh xin lỗi, Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển đều thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Dương Thanh có thể bình tĩnh lại thì tất cả đều dễ nói chuyện thôi.

 

“Dương Thanh, đừng tự trách bản thân quá.

 

Cậu từ một cao thủ Siêu Phàm Cảnh đột nhiên trở thành một người bình thường mà vẫn còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết xong nên mới chưa thể chấp nhận được ngay, điều này tôi và Tiểu Uyển đều có thể hiểu được”, Ngải Lâm lên tiếng an ủi.

 

Phùng Tiểu Uyển cũng nhanh chóng gật đầu: “Anh Thanh, tuy tu vi của anh đã không còn nhưng may mà dấu hiệu suy nội tạng đã không còn nữa”.

 

“Nếu anh vẫn còn có thực lực Siêu Phàm Cảnh thì cho dù em có tài giỏi đến đâu cũng không chắc sẽ chữa khỏi hoàn toàn cho anh.

 

Nhưng hiện giờ vì anh đã mất hết tu vi nên những tổn thương về nội tạng cũng đã có chuyển biến rất tốt. Em chắc chăn một trăm phần trăm rằng trong vòng ba ngày tới các cơ quan của anh sẽ dần phục hồi thôi”.

 

Dương Thanh gượng cười gật đầu. Chắc đây là tin tốt trong những tin xấu rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK