Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Dù thiên phú của Đoàn Vô Viêm có mạnh hơn nữa cũng không có hy vọng đột phá Thần Cảnh đỉnh phong trong hai năm nữa.

Nói cách khác một khi Đoàn Vô Nhai đột phá Thần Cảnh đỉnh phong, sẽ lập tức trở thành thiên tài võ thuật đầu tiên của Hoàng tộc họ Đoàn.

Đoàn Vô Viêm là đệ tử của lão ta, ngày mai sẽ được sắc phong là người thừa kế của Hoàng tộc họ Đoàn, ở thời điểm quan trọng này, lão ta tuyệt đối không cho phép xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.

Lập tức sát khí của Tu La đối với Đoàn Vô Nhai càng đậm.

Đoàn Vô Nhai cảm nhận được sát khí mãnh liệt của Tu La với mình, hai mắt ông ta trở nên lạnh lếo, nhìn chăm chäm La Tu: “Ông muốn giết tôi?”
La Tu khit mũi: “Tôi không có ý định đối đầu với Nhị hoàng tử.

Nếu Nhị hoàng tử nhất định ngăn cản tôi thực hiện mệnh lệnh của Hoàng Chủ, thì đừng trách tôi ra tay với cậu”.

“Nếu tôi lỡ tay làm Nhị Hoàng tử bị thương, tôi nghĩ Hoàng Chủ cũng sẽ không trách tội tôi đâu nhỉ?”
Đoàn Vô Nhai cười lạnh: “La Tu, ông không cần tìm lý do đường hoàng để giết tôi đâu”.


“Muốn đánh thì đánh không cần giả dối như vậy”.

Sát khí trong mắt La Tu càng đậm, tuy lão ta muốn giết Đoàn Vô Nhai, nhưng cũng biết rõ thân phận của Đoàn Vô Nhai.

Tuy giết không được Đoàn Vô Nhai nhưng lão ta có thể làm Đoàn Vô Nhai bị thương nặng, chắc chăn sẽ khiến căn cơ võ thuật của Đoàn Vô Nhai bị tổn thất nặng nề đúng không?
Chỉ cần ngăn chặn con đường phát triểu võ thuật của Đoàn Vô Nhai là được!
“Nếu Nhị hoàng tử cứ nhất định ngăn cản thì đừng trách tôi!”
La Tu vừa dứt lời một luồng áp lực khủng bố của cao thủ thực lực Thần Cảnh đỉnh phong càn quét về phía Đoàn Vô Nhai.

Một giây sau, La Tu biến mất tại chõ.

Ý chí chiến đấu trên người Đoàn Vô Nhai điên cuồng phun trào, ông ta giận dữ hét: “Phái!”
Theo tiếng hét của ông ta, khí thế võ thuật trên người ông ta vọt thảng lên trời.

“Oành oành oành!”
Lúc này hai người giao đấu Đoàn Vô Nhai hoàn toàn bộc phát sức chiến đấu mạnh nhất.


Đoàn Vô Viêm vừa bị Độc Du đánh bị thương nặng, lúc này lại thấy Đoàn Vô Nhai đánh nhau với La Tu nhưng khi thấy Đoàn Vô Nhai chỉ rơi vào thế hạ phong, ông ta cũng ngẩn người.

“Chuyện này… Sao có thể?”
La Tu là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, thế mà Đoàn Vô Nhai lại dùng thực lực Thần Cảnh hậu kỳ để giao đấu với La Tu.

Ông ta vốn nghĩ Đoàn Vô Nhai sẽ không đỡ nổi một đòn của La Tu, nhưng bây giờ thì sao?
Chỉ mấy giây ngắn ngủi mà hai người đã đánh với nhau mười mấy hiệp, mà Đoàn Vô Nhai cũng chỉ là bị chèn ép chứ không bị một đòn đánh bay như tưởng tượng của Đoàn Vô Viêm.

“Không ngờ Nhị hoàng tử lại che giấu thực lực giỏi như vậy.

Với thực lực hiện giờ của cậu, dù là Thần Cảnh đỉnh phong bình thường cũng chưa chắc là đối thủ của cậu đúng không?”
Sau khi một đòn đẩy lui Đoàn Vô Nhai, La Tu híp mắt nói.

Sau khi bị đẩy lùi về sau bảy tám bước Đoàn Vô Nhai mới ổn định bước chân.

Ông ta lau vết máu nơi khóe miệng, hai mắt đỏ quạch nhìn chằm chằm La Tu, nở nụ cười điên cuồng nói: “Ông thật sự nghĩ cảnh giới võ thuật của tôi chỉ tới Thần Cảnh hậu kỳ thôi sao?”
Đoàn Vô Nhai vừa nói xong một luồng khí thế võ thuật vượt xa Thần Cảnh hậu kỳ vọt thẳng lên trời từ trên người ông ta.

Lúc này sắc mặt Tu La xanh mét..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK