Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Dương Thanh phớt lờ lão già mặc áo đạo sĩ, liếc mắt nhìn đám người Vương thành Quan, áy náy nói: "Xin lỗi, tôi đã tới muộn!"
Mưu kế dụ rắn khỏi hang lần này là do anh và Quan Vương cùng bàn bạc.
Bây giờ, rắn đã ra khỏi hang mà anh mới tới, còn khiến
Quan Vương bị thương nặng, đây là sai lầm của anh.
Sau khi Quan Vương nuốt xong viên thuốc, vẻ mặt vốn đã trắng bệch thật sự đã hơi hồng hào trở lại.
Lão ta vội nói: "Cậu Thanh nói quá rồi.

Là Vương thành Quan chúng tôi đã liên lụy cậu mới đúng, hơn nữa kế sách này là do chúng ta cùng bàn bạc, chỉ là không ai trong chúng ta ngờ được cao thủ Thần Cảnh của Quỷ Môn lại tới nhanh như vậy".
Lâm Hạo cũng vội vàng nói: "Đúng, cậu Thanh không có lỗi, cậu có thể xuất hiện lúc này không muộn chút nào".

"Cậu Thanh, nhờ cậu!"
Khương Hùng đi lên trước, vẻ mặt nghiêm túc nói.

"Cậu Thanh, nhờ cậu!"
Lâm Thiên Tường và vài ông chủ quyền quý trong Vương thành Quan cũng đồng loạt đi lên trước, thái độ cực kỳ chân thành.
Hình ảnh Dương Thanh xuất hiện lúc nãy đã để bọn họ biết, bây giờ chỉ có Dương Thanh mới đối phó được lão già mặc áo đạo sĩ mà thôi.
Lão già mặc áo đạo sĩ thấy Dương Thanh không thèm nhìn mình thì sắc mặt cực kỳ âm trầm.

"Thằng nhóc mày muốn chết à?"

Lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Dù ở Miêu Thành, cũng chưa từng có ai dám khinh thường tạo như thế!" "ồn ào!"
Dương Thanh bỗng hờ hững thốt lên.

"Bop!"
Tiếp đó một tiếng tát tai giòn giã vang lên khắp phòng.
Chỉ thấy trên mặt lão già mặc áo đạo sĩ kia xuất hiện dấu bàn tay rõ mồn một, khóe miệng còn đang rỉ máu.
Nhất thời mọi người đều ngạc nhiên đến sững sờ.
Vừa nãy một đòn của Dương Thanh đã đẩy lão già này lùi về sau bảy tám bước, bây giờ anh lại đánh đối phương một bạt tai.
Lão già mặc áo đạo sĩ là cao thủ Thần Cảnh đấy.
Thế mà lão ta lại bị Dương Thanh tát tại trước mặt mọi người.

"Đồ khốn kiếp! Mày dám đánh lén tao!"
Lão già mặc áo đạo sĩ thẹn quá thành giận.
Lão ta sống nhiều năm như vậy, cũng chưa từng bị tát tai, hôm nay lại bị một thanh niên chưa tới ba mươi tuổi tát vào mặt, đúng là đang sỉ nhục lão ta mà.

"Bop!"
Nhưng lão ta vừa dứt lời lại ăn thêm một cái tát nữa.
Dương Thanh cười lạnh nói: "Đây chính là cao thủ Thần Cảnh của Quỷ Môn Miêu Thành sao? Sao lại bị tôi dễ dàng đánh lén như vậy chứ? Thật sự ngại quá, hay tôi đánh lén ông lần nữa nhé?" "Mày..." "Bop!"
Lão già mặc áo đạo sĩ chưa nói xong trên mặt lại hứng thêm một bạt tai nữa.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi lão ta đã ăn trọn ba bạt tai của Dương Thanh.

Hơn nữa mỗi bạt tai đều khiến miệng lão ta rỉ máu.
Lúc này những ông chủ quyền quý của Vương thành Quan kia đều ngây ra như phỗng, bọn họ đã ngây người trước cảnh tượng Dương Thanh tát liên tiếp vào mặt lão già mặc áo đạo sĩ kia.
Nếu nói cái tát đầu tiên của Dương Thanh là đánh lén, vậy hai cái tát sau nên giải thích thế nào? Cũng không thể nói là đánh lén mãi đúng không?
Điều này chứng tỏ thực lực của Dương Thanh cao hơn lão già mặc áo đạo sĩ.
Trong đám người quyền quý của Vương thành Quan, người ngạc nhiên nhất chính là Quan Vương.
Vừa nãy chỉ có lão ta suýt chút nữa là bị lão già mặc áo đạo sĩ giết chết, lão ta hoàn toàn không có sức lực chống lại lão già kia.
Có thể nói lão già mặc áo đạo sĩ này có thể giết chết Quan Vương bằng một chiêu cũng không ngoa.
Nhưng một nhân vật mạnh mẽ như vậy lại bị tát tai liên tiếp, lão ta bỗng có cảm giác như đang nằm mơ.
Nhất là nhớ tới trước kia, lúc Dương Thanh đến Vương phủ Quan, cao thủ của Vương phủ họ Quan còn muốn giết anh.
Đùa gì thế?
Đừng nói là tất cả cao thủ của Vương phủ họ Quan, dù là cao thủ của cả Vương thành Quan gộp lại e rằng cũng không phải là đối thủ của Dương Thanh.
Chỉ sau khi giao đấu với cao thủ Thần Cảnh thật sự, mới có thể cảm nhận được sự khủng bố của bọn họ.
Lúc này, trong hai mắt Quan Vương nóng hừng hực.
Một tài năng trẻ như Dương Thanh, chưa tới ba mươi tuổi mà đã mạnh như vậy rồi, nếu cho thêm vài năm nữa, liệu anh sẽ mạnh đến cỡ nào?
Quan Vương đột nhiên không dám nghĩ tới, lúc này trong lòng chỉ có một suy nghĩ, chính là bất kể thế nào, cũng phải bợ đỡ Dương Thanh.

"Ranh còn, mày muốn chết à!"
Lão già mặc áo đạo sĩ thẹn quá thành giận, tức giận rào lên, sau đó vung quyền xông lên.


"Bốp!"
Dương Thanh đứng tại chỗ, hời hợt đạp một cước.
Mọi người chỉ thấy lão già mặc áo đạo sĩ bị đạp bay ra ngoài như quả bóng.

“Ầm!"
Thân thể của lão già mặc áo đạo sĩ đập thẳng lên cửa chống trộm của phòng họp.

Cánh cửa chống trộm cực kỳ nặng nề bay thẳng ra ngoài cùng với thân thể của lão già mặc áo đạo sĩ kia.
Một tiếng vang thật lớn, lão già mặc áo đạo sĩ ngã bên ngoài phòng họp.
Lúc này cả phòng họp yên lặng như tờ, ai cũng nhìn chằm chằm bóng dáng của người thanh niên kia.
Đến cả những ông cụ Vương Cảnh hậu kỳ kia, lúc nhìn sang Dương Thanh, trong mắt cũng ngập tràn sự kính nể.
Còn đám con cháu nhà giàu kia đã khiếp sợ nói không nên lời từ nãy giờ.
Thậm chí có người còn bắt đầu hoài nghi, liệu có phải lão già mặc áo đạo sĩ là do Quan Vương mời đến diễn kịch hay không?
Bằng không mạnh như Quan Vương, tại sao lại không đỡ nổi một đòn của đối phương?
Trái lại bị một người trẻ tuổi tát đến không không phân biệt được phương hướng? "Sao, sao cậu ấy có thể mạnh như vậy chứ?" "Quan Vương, cao thủ Quỷ Môn kia là cao thủ Thần Cảnh thật sao?" "Nếu không, tại sao lão ta lại không có chút sức chống trả nào trước mặt cậu Thanh vậy?"
Vài ông chủ nhà giàu hàng đầu Vương thành Quan ngây ngốc hỏi Quan Vương.
Quan Vương cười gượng lắc đầu: "Tôi chắc chắn cao thủ Quỷ Môn kia đúng là cao thủ Thần Cảnh thật.

Còn tại sao lão ta không có sức chống trả lại cậu Thanh là bởi vì thực lực của Dương Thanh vượt xa lão ta".

Vương Cảnh có sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong, Thần Cảnh đương nhiên cũng có bốn giai đoạn nhỏ này.
Lúc này với biểu hiện của Dương Thanh chứng tỏ ít nhất thực lực của anh là Thần Cảnh trung kỳ.

Mỗi một cảnh giới nhỏ bên trong Vương Cảnh đều khó hơn lên trời, thậm chí có rất nhiều cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ mấy chục năm vẫn ở cảnh giới này, không cách nào bước lên được cảnh giới Vương Cảnh đỉnh phong.
Còn về Thần Cảnh, muốn tiến bộ hơn nữa e là càng khó hơn.
Dương Thanh trẻ như vậy mà đã là cao thủ Thần Cảnh trung kỳ sao?
Mọi người đều ngây ngốc, hai tay Khương Hùng năm chặt, bởi vì kích động mà cơ thể khẽ run.
Lão ta cũng là cựu chiến sĩ đi từ biên giới phía Bắc ra, lúc này lại tận mắt nhìn thấy, một cao thủ trẻ cũng đi từ biên giới phía Bắc ra lại mạnh mẽ như vậy, lão ta thấy cực kỳ tự hào.
Cao thủ Thần Cảnh trẻ này là anh em biên giới phía Bắc của chúng ta.
Mỗi người ở đây khi nhìn Dương Thanh lần nữa, trong mắt chỉ còn kính sợ, là sự kính sợ dành cho cao thủ Thần Cảnh.
Quan Vương chợt nhớ tới, trước đây lúc lão ta hỏi Dương Thanh, nếu chỉ có Quỷ Môn Miêu Thành, liệu Dương Thanh có thể tự chỉ dựa vào sức của bản thân đối phó với bọn họ không? Lúc đó Dương Thanh không hề do dự trả lời “Được.”
Khi đó, trong lòng lão ta vẫn hơi không tin, nhưng lại không tìm được cách ứng phó Quỷ Môn Miêu Thành, bất đắc dĩ mới bằng lòng phối hợp với Dươnng Thanh.
Lão ta vốn nghĩ dù cao thủ Thần Cảnh của Quỷ Môn tới đây, lão ta cũng là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, có thể đánh một trận.
Đến lúc đó, tất cả cao thủ đỉnh phong của cả Vương thành Quan sẽ tập họp lại, còn có những tay súng bắn tỉa hàng đầu của mỗi gia tộc, dù cao thủ Thần Cảnh có đến cũng chỉ có nước chết.
Thậm chí lão ta cũng chưa từng nghĩ tới Dương Thanh đóng một vai trò lớn như thế nào, mãi đến khi sự sống chết của lão ta bị người khác khống chế, lúc này lão ta mới phát hiện cao thủ Thần Cảnh là vô địch.
Khi thực lực đạt tới cảnh giới Thần Cảnh, thì hoàn toàn không phải chỉ dựa vào số đông là có thể đối phó được.
Lão ta vốn đã hoàn toàn tuyệt vọng, thậm chí còn nghĩ mình sắp chết.
Mãi đến khi Dương Thanh mạnh mẽ xuất hiện, khi lão già mặc áo đạo sĩ sắp giết Lâm Hạo trong chớp mắt thì anh đã chặn được đòn trí mạng của đối phương.
Tiếp đó Dương Thanh lại vả mặt lão già mặc áo đạo sĩ ba cái liên tiếp, thì bọ họ mới nhận ra, Dương Thanh là cao thủ Thần Cảnh hàng thật đúng giá.
Dù vậy, lão ta cũng không ngờ Dương Thanh lại có thể dễ dàng đánh bại lão già mặc áo đạo sĩ kia như thế.
Mãi đến khi lão già mặc áo đạo sĩ thử ra tay với Dương Thanh, bị anh đá lại một chiêu, thì cuối cùng lão ta mới bừng tỉnh, sự cường đại của Dương Thanh đã vượt xa sự tưởng tượng của lão ta rồi.
Đừng nói là Quỷ Môn Miêu Thành, dù là cao thủ Thần Cảnh của Miêu Thành liên kết lại cũng chưa chắc đã giết được Dương Thanh.

- ---------------------------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK