Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2786:

Đối với Phùng Chí Ngạo, anh ta chỉ được nghe nói qua lời kể của Phùng Chí Viễn, Phùng Chí Ngạo là người thừa kế đời thứ hai của Hoàng tộc họ Phùng, đợi khi Phùng Hoàng thoái vị, Phùng Chí Ngạo sẽ được thừa kế Hoàng vị.

Dương Thanh nói: “Hôm nay tôi mới được gặp Phùng Chí Ngạo, tuy chỉ mới tiếp xúc lần đầu nhưng so với Phùng Chí Viễn, tôi tin tưởng ông ta hơn”. “Theo những điều ông ta nói, Phùng Chí Viễn là một người cực kì âm hiểm giả dối, để đạt được mục đích của mình, người này có thể không từ thủ đoạn, thậm chí còn có thể lợi dụng chính con ruột của mình”. “Cậu nghĩ lại xem, cậu là con cháu dòng chính đời thứ ba, từ khi sinh ra đã là người thừa kế đời thứ ba, nếu lúc này cậu bị đánh tráo, mọi người sẽ nghi ngờ ai?”

Mã Siêu nói ngay: “Đại hoàng tử Phùng Chí Ngạo!”

Dương Thanh gật đầu: “Chính xác! Dù sao thì cậu vừa chào đời đã thành người thừa kế đời thứ ba, Phùng Chí Viễn lại là bố đẻ của cậu, làm sao có thể vứt bỏ cậu được? Chỉ có Đại hoàng tử Phùng Chí Ngạo mới là người muốn cậu biến mất nhất, bởi vì chỉ khi cậu biến mất, con ông ta mới có cơ hội trở thành người thừa kể”.

“Nhưng nếu như người vứt bỏ cậu trước đây chính là Phùng Chí Viễn, ông ta làm thế là để giá họa cho Phùng Chí Ngạo, một khi Phùng Chí Ngạo bị Phùng Hoàng tước đoạt vị trí người thừa kế thì Phùng Chí Viễn sẽ chính là người thừa kế tiếp theo”.

“Chỉ cần đợi đến thời cơ thích hợp lại đón cậu về Hoàng tộc họ Phùng, đến khi đó, vị trí người thừa kế Hoàng tộc họ Phùng lại lần nữa rơi vào đời con cháu Phùng Chí Viễn”. “Có điều, việc đó đã vượt ngoài dự liệu của ông ta, ông ta đã thất bại, vì không đủ bằng chứng nên Phùng Chí Ngạo cũng chỉ bị tước đoạt vị trí người thừa kế trong một thời gian ngắn, sau đó lại nhanh chóng được khôi phục vị trí”.

Nghe Dương Thanh phân tích, mặt Mã Siêu đã dại ra, ngay sau đó, anh ta tức giận nói: “Nếu quả đúng là Phùng Chí Viễn đã bỏ rơi em, em tuyệt đối không bỏ qua cho ông ta đâu”.

Dương Thanh tiếp tục: “Nếu chuyện cậu bị đánh tráo chính là một tuồng kịch do một tay Phùng Chí Viễn tự biên tự diễn thì con người này quả thực rất đáng sợ, trong mắt ông ta không có tình thân, chỉ có quyền thế”.

“Dù cậu và bé Tĩnh An tiếp tục ở lại Hoàng tộc họ Phùng thì tình thế của hai bố con cậu vẫn rất nguy hiểm, nhất là bé Tĩnh An, thằng bé sẽ trở thành quân cờ để Phùng Chí Viễn khống chế cậu”.

“Cho nên, nếu việc đó là thật, cậu tuyệt đối không thể ở lại Hoàng tộc họ Phùng, bởi vì ở trong này, chớ nói bảo vệ bé Tĩnh An, ngay cả bản thân cậu, cậu cũng không có khả năng bảo vệ nổi”. “Hơn nữa, tôi đoán rằng, trong đại lễ sắc phong cho cậu ngày mai nhất định sẽ có chuyện không may, tôi không tin ông ta chuẩn bị việc này lâu như vậy, thậm chí cả con ruột cũng có thể vứt bỏ lại chỉ đơn giản là để cậu thuận lợi trở thành người thừa kế đời thứ ba”. “Đại lễ sắc phong ngày mai, cậu không thể tham gia!”

Nghe Dương Thanh nói thế, sắc mặt Mã Siêu lộ vẻ đau khổ tột cùng, mặc dù trước đây anh ta chưa từng chờ mong gì về bố mẹ mình nhưng nay đã biết được thân thế thật sự, dĩ nhiên anh ta cũng có đôi chút mong đợi.

Có điều, Dương Thanh vừa nói cho anh ta hay, rất có khả năng hồi nhỏ mình bị vứt bỏ chỉ là một màn kịch của bố đẻ mình dựng nên, tất cả chỉ đều lợi dụng anh ta nhằm mưu cầu quyền thế.

“Đại lễ sắc phong người thừa kế ngày mai rất có khả năng sẽ xảy ra chuyện lớn, không ai có thể đoán được Phùng Chí Viễn sẽ gây ra loại chuyện gì nữa”.

Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Thậm chí tôi còn nghi rằng, trong đại lễ ngày mai, ông ta sẽ lấy ra một vài chứng cứ về việc cậu bị đánh tráo năm ấy để đổ lên người Phùng Chí Ngạo”.

“Đại lễ ngày mai, thoạt nghe thì tưởng là đại lễ sắc phong tổ chức vì cậu nhưng trên thực tế, rất có thể chỉ là một cái bẫy của Phùng Chí Viễn nhằm đối phó với Phùng Chí Ngạo”.

“Nếu ông ta làm mọi thứ chỉ vì quyền thế, sau khi lấy được thứ mình mong muốn rồi sẽ chịu buông tha cậu, có lẽ tôi còn tình nguyện giúp ông ta một tay. Nhưng tôi biết, loại người coi trọng quyền thế hơn cả tình thân như Phùng Chí Viễn sớm đã bị quyền lực mê hoặc đến mất nhân tính rồi, dù ông ta đã chiếm được mọi thứ mình muốn nhưng sẽ không chịu bỏ qua cho cậu đâu. Bởi vì chỉ cần cậu còn sống thì vẫn sẽ là một mối nguy tiềm ẩn với ông ta”.

Dương Thanh thực lòng không muốn nghĩ Phùng Chí Viễn độc ác đến thế, nhưng từ những gì anh biết chỉ có thể đúc rút ra một kết luận, con người Phùng Chí Viễn này, chỉ biết sống vì quyền thế.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK