Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


“Rốt cuộc cậu ta tới đây làm gì?”, trong đầu mọi người bỗng hiện lên suy nghĩ này.


Dưới ánh nhìn của mọi người, Dương Thanh từ từ ngẩng đầu lên, bình tĩnh quan sát Quan Chính Sơn.


Mắt Quan Chính Sơn bỗng bắn ra tia lạnh lẽo.
Hôm nay là tiệc mừng thọ của ông ta, vậy mà vẫn có người dám tới đây gây sự.


Ông ta chỉ biết đại khái về chuyện vừa nãy đã xảy ra trong buổi tiệc, nhưng để tiệc mừng thọ diễn ra thuận lợi, ông ta chọn cách ém chuyện xuống dù cháu trai mình xem trọng nhất bị đánh.


Nhưng ông ta không thể ngờ rằng, vào lúc quan trọng nhất trong buổi tiệc mừng thọ lại bị nhà họ Vương vạch trần.


“Hóa ra mày thật sự cướp thiệp mời tới đây”, Quan Tuyết Tùng cười khẩy, ban đầu anh ta còn tưởng Dương Thanh lấy được thiệp mời từ đường dây khác.


Dù gì năm nào cũng có hạng người như vậy.
Rất nhiều người không tiếc bỏ ra số tiền lớn để lấy được tấm thiệp mời nhằm chứng kiến sự hoành tráng của tiệc mừng thọ của chủ nhà họ Quan.


Nếu Dương Thanh thật sự dùng thủ đoạn để lấy được thiệp mời thì thôi đi, nhưng không ngờ anh ta lại cướp lấy.
Nếu vậy thì việc đối phó Dương Thanh sẽ dễ dàng hơn nhiều.


“Ranh con, rốt cuộc cậu là ai?”, lúc này, cuối cùng Quan Chính Sơn cũng lên tiếng.


Nhưng Dương Thanh chưa kịp nói gì, Vương Kiện đã lớn tiếng nói: “Ông cụ Quan, anh ta là con rể nhà họ Tần, năm năm trước đã ngủ với tổng giám đốc Tần Thanh Tâm, được mệnh danh là hoa khôi Giang Hải.
Mấy năm trước anh ta đã đi lính, mới quay về gần đây”.


Mắt Vương Kiện chứa đầy sự hung ác, anh ta đang rất phấn khích.
Lúc nãy khi anh ta và Vương Hoằng Nghiệp tới đây, đã dẫn theo cao thủ của gia tộc, giờ bọn họ đang đợi bên ngoài nhà họ Quan.


Chỉ cần Dương Thanh bước ra khỏi nhà họ Quan, sẽ bị anh ta đánh cho tàn phế.

Nhưng không ngờ, giờ nhà họ Quan cũng đang ghim Dương Thanh.


“Vương Kiện, im miệng lại!”

Vương Hoằng Nghiệp thấy ánh mắt không vui của Quan Chính Sơn, thì quát lên ngay.


“Sao tiệc mừng thọ của chủ nhà họ Quan lại mời nhiều thằng hề thế? Người nào không biết còn tưởng nhà họ Quan là chỗ thu mua phế liệu, thu gom hết mọi rác thải”.


Câu nói của Dương Thanh như tiếng sét nổ vang trong lòng mọi người.


Mọi người đều kinh hãi.


Câu nói của anh nghe có vẻ như đang sỉ nhục Vương Kiện, nhưng cũng là sỉ nhục cả nhà họ Quan.
Không ngờ anh lại ví nhà họ Quan như chỗ thu mua phế liệu.


Sỉ nhục chủ nhà họ Quan ngay trong nhà họ Quan là một việc to gan bằng trời.


Vô số ánh mắt đều đổ dồn lên người Dương Thanh.


Mọi người chỉ thấy anh đứng dậy, thân hình cao lớn như một ngọn núi, đang từng bước tới gần Quan Chính Sơn.


Cuối cùng gương mặt bình tĩnh của Quan Chính Sơn cũng hiện lên chút tức giận.


Sau khi nhà họ Quan bước vào hàng ngũ bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải, chưa ai dám sỉ nhục nhà họ Quan trước mặt ông ta, chứ đừng nói là ngay trong tiệc mừng thọ.


Cho dù là gia tộc trong bốn gia tộc đứng đầu Giang Hải cũng không ai dám nói thế.
Nhưng một nhân vật nhỏ bé như Dương Thanh lại dám đứng ra khiêu khích ông ta.


“Dương Thanh, mày muốn làm gì? Đây là tiệc mừng thọ của ông cụ Quan, mày đừng hành động vô lễ!”, Vương Kiện thấy Dương Thanh đi về phía Quan Chính Sơn, thì nhất thời tức giận.


Để bày tỏ lòng trung thành của mình, Vương Kiện đã đứng chắn trước mặt Quan Chính Sơn, rồi dõng dạc nói: “Ông cụ Quan, ông cứ yên tâm, có tôi ở đây, anh ta không dám làm gì ông đâu”.


Anh ta nghĩ rất đơn giản, chắc chắn Dương Thanh chưa kịp đi tới trước mặt Quan Chính Sơn đã bị cao thủ nhà họ Quan khống chế.
Nên giờ anh ta chắn trước mặt Quan Chính Sơn, không những không bị Dương Thanh đánh, mà còn được thể hiện trước mặt Quan Chính Sơn.


Các vị khách mời đều thấy phấn khích.
Lúc nãy bọn họ đã được tận mắt nhìn thấy Dương Thanh tiện tay bẽ gãy cổ tay Tần Phi, thậm chí ngay cả Quan Tuyết Tùng cũng không buông tha.


Chẳng lẽ giờ Dương Thanh lại sợ một thằng hề Vương Kiện?

Mọi người đều mỏi mắt mong chờ.


“Tao không biết nên nói mày ngông cuồng tự đại, hay là không coi ai ra gì nữa?”

Đúng lúc này, Quan Tuyết Tùng đi ra ngoài, bên cạnh anh ta còn có hai vệ sĩ mặc vest đi theo bảo vệ.


Dương Thanh hơi híp mắt lại, rồi khẽ cười: “Tại sao không thể là có chỗ dựa nên không sợ ai vậy?”

Mọi người đều kinh ngạc, nếu lúc nãy anh đánh Tần Phi và Quan Tuyết Tùng trước mặt mọi người là ngông cuồng, vậy thì bây giờ nên giải thích thế nào?

Người tinh tường đều có thể nhìn ra, nhiều cao thủ nhà họ Quan đã xuất hiện xung quanh Quan Chính Sơn.
Một khi ông ta hạ lệnh, Dương Thanh sẽ bị khống chế.



Nhưng hình như anh vẫn chưa nhận ra, mà vẫn hống hách như trước.


Quan Tuyết Tùng cũng tức đến mức bật cười: “Chỉ là thằng ở rể vô dụng của một gia tộc hạng bét, còn bị trục xuất khỏi gia tộc thì mày có tư cách gì mà có chỗ dựa nên không sợ?”

Anh ta vừa dứt lời, Dương Thanh đã đi tới trước mặt anh ta.


Hai tên vệ sĩ vội tiến lên một bước, chắn trước mặt Quan Tuyết Tùng.


Đúng lúc này, Dương Thanh bỗng xuyên qua khe hở giữa hai tên vệ sĩ.


“Bốp!”.
Ngôn Tình Hay

Trước mặt mọi người, Quan Tuyết Tùng bị tát bay ra ngoài, đồng thời còn bay hai chiếc răng hàm.


“Bịch”, cả người anh ta đập mạnh xuống chiếc bàn ở gần nhất, rồi tiếng chén đĩa vỡ vụn liền vang lên.


Há!

Mọi người đều chết lặng, ai cũng trợn tròn mắt.


“Cậu ta điên rồi sao? Dám xuống tay với cậu Tùng trước mặt ông cụ Quan?”

“Chuyện này không quan trọng, mà quan trọng là trước mặt cậu Tùng có hai tên vệ sĩ đang đứng che chở.
Cậu ta đánh cậu Tùng bằng cách nào thế?”

“Chẳng lẽ thằng nhóc này là một cao thủ?”

Tất cả khách khứa đều cảm thấy kinh ngạc nhìn Dương Thanh.


Lúc này, hai tên vệ sĩ đi theo bảo vệ Quan Tuyết Tùng cũng khiếp sợ.
Không ngờ Dương Thanh có thể vượt qua họ, rồi đánh cậu chủ mà họ đang che chở ở sau lưng.


Sau một hồi thẫn thờ, hai tên vệ sĩ tức giận quát: “Mày muốn chết à?”

Lúc nắm đấm của hai tên vệ sĩ sắp rơi xuống, Dương Thanh như mọc mắt ở sau lưng, bỗng vươn hai tay ra, túm lấy cổ tay hai tên đó.


Bịch! Bịch!


Một giây sau, hai tên vệ sĩ bị Dương Thanh tiện tay quăng đi như quăng rác.


Mọi người tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, cổ họng như bị bóp nghẹn, miệng há hốc, ánh mắt chỉ còn sự sợ hãi nồng đậm.


Một tát đánh bay Quan Tuyết Tùng, thì có thể miễn cưỡng nói Dương Thanh có chút thực lực.
Nhưng giờ ngay cả hai tên vệ sĩ của Quan Tuyết Tùng cũng bị ném ra ngoài khi chưa chạm vào người Dương Thanh.


Điều này chứng tỏ Dương Thanh không chỉ có chút thực lực mà là một cao thủ.


Nhất thời, khoảng cách giữa Dương Thanh và Quan Chính Sơn, chỉ còn lại mình Vương Kiện đang đứng ngây ngốc.


“Mày cũng muốn chặn tao à?”, Dương Thanh bỗng cười hỏi.
Nhưng trong mắt Vương Kiện, nụ cười này lại khiến anh ta sởn tóc gáy.


“Dương, Dương, Dương Thanh, mày, mày đừng xốc nổi nhé, đây là nhà họ Quan đấy!”, Vương Kiện sợ đến mức nói năng ấp úng, cả người run rẩy.


“Thế à?”

Dương Thanh khẽ cười, tiến lên một bước, rồi dùng sức bóp cổ Vương Kiện, một tay anh dễ dàng nhấc thân hình nặng bảy, tám chục cân của Vương Kiện lên.


“Hỗn xược!”

Quan Chính Sơn chợt nổi giận, Dương Thanh ra tay càn rỡ trong tiệc mừng thọ của ông ta, thậm chí còn dám đánh người trước mặt ông ta, đúng là quá sức khinh thường ông ta.


- ---------------------------


.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK