Giờ phút này, ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người khi thấy ông chủ Lâm run rẩy kịch liệt.
Ngay cả Dương Thanh cũng hơi lo lắng.
Dù sao ông chủ Lâm được Phùng Tiểu Uyển châm cứu chữa trị xong mới run rẩy như vậy.
Nhưng Phùng Tiểu Uyển không hề hoảng loạn, trái lại vẫn bình tĩnh, ngón cái và ngón trỏ trên tay phải chợt nhẹ nhàng nằm lấy phía trên một ngân châm.
Một giây tiếp theo, cảnh tượng làm mọi người chấn động kinh ngạc đã xảy ra.
Chỉ thấy ngân châm này đột nhiên rung lên với một tần số cao.
"Trời ạ! Kim châm tự nhiên rung lên!"
Có người kinh ngạc kêu lên.
Cảnh tượng này thật sự làm người ta không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng Phùng Tiểu Uyển còn chưa chữa trị xong.
Sau khi chạm vào làm một ngân châm rung lên, cô ta lại dùng cách tương tự với mấy ngân châm khác.
Lúc này, tổng cộng có bảy mũi ngân châm ở vị trí trái tim của ông chủ Lâm đều đã rung lên.
"Bắc Đẩu Hồi Hồn Châm!"
Đột nhiên có người kinh ngạc kêu lên, sau đó nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển với vẻ cung kính.
Người này mặc áo blouse trắng, là bác sĩ đi theo ông chủ Lâm.
Ông ta có thể trở thành bác sĩ riêng của ông chủ Lâm thì tất nhiên phải có y thuật rất giỏi.
Ngay cả ông ta cũng nhìn Phùng Tiểu Uyển với vẻ kính trọng và ngưỡng mộ đã đủ để chứng minh phương pháp châm cứu của cô ta lúc này lợi hại tới mức nào.
"Tơ đỏ!" "Vị trí trái tim của ông chủ Lâm tự nhiên xuất hiện bảy tơ đỏ!"
Có người vô cùng chấn động nói.
Chỉ thấy từ chỗ bảy mũi ngân châm xuất hiện từng sợi tơ màu đỏ không ngừng tập trung về phía vị trí chính giữa.
Mấy giây ngắn ngủi qua đi, không ngờ bảy tơ máu đã tập trung lại một chỗ.
"Phụt!"
Phùng Tiểu Uyển nhanh tay nhanh mắt, lập tức đâm một ngân châm đã cầm sẵn trong tay từ lâu vào đúng điểm tơ đỏ tập trung lại.
Cô ta đã có sự chuẩn bị trước, chẳng biết trong tay xuất hiện một bình thủy tinh trong suốt từ lúc này, tay kia rút ra ngân châm đâm vào cuối cùng.
Cô ta vừa rút ra thì lập tức úp bình thủy tinh lên điểm trung tâm của bảy sợi tơ máu.
Phùng Tiểu Uyển chỉ giữ bình thủy tinh khoảng một giây đã lập tức thu về, đồng thời đóng nắp bình lại.
Tất cả những điều này giống như một bữa tiệc thị giác thịnh soạn khiến ai nấy đều nhìn không chớp mắt.
Sau khi thấy Phùng Tiểu Uyển cất cái bình đi, mọi người mới dần hoàn hồn.
"Oe!"
Ông chủ Lâm vốn đang hôn mê chợt từ trên băng ca ngồi dậy, phun ra một ngụm máu đen.
"Bố!"
Lâm Hạo vô cùng hoảng sợ, vội vàng bước tới.
Nhưng sau khi ông chủ Lâm phun ra một ngụm máu đen đã nằm xuống băng ca, hai mắt nhắm nghiền, mặt tái nhợt chứ không hề có sắc máu, trông giống như một người chết.
Lúc này, Phùng Tiểu Uyển đã kiệt sức, ngồi phịch xuống đất và thở hổn hển.
"Tiểu Uyển, cô không sao chứ?"
Dương Thanh vội vàng bước lên, lo lắng khi thấy trên trán Phùng Tiểu Uyển lấm tấm mồ hôi hột.
Phùng Tiểu Uyển khẽ lắc đầu và cười rạng rỡ: "Em đã cứu được người rồi!"
Dương Thanh đang lo lắng, vừa nghe Phùng Tiểu Uyển nói vậy thì cũng yên tâm.
Cô ta nói đã cứu được ông chủ
Lâm về, vậy chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.
"Bố, bố đừng làm con sợ, bố mau tỉnh lại đi!"
Lâm Hạo quỳ trước băng ca của ông chủ Lâm và sốt ruột kêu to.
Nhưng bất kể ông ta gọi thế nào, ông chủ Lâm đều không có bất kỳ phản ứng gì.
"Chủ gia tộc, đây chính là thần y có thể chữa được bệnh của ông à?"
Lúc này, chủ nhánh hai đột nhiên cười giễu cợt, liếc nhìn ông chủ Lâm nằm ở trên băng ca vẫn không nhúc nhích với vẻ hài hước, cười híp mắt nói: "Ông chủ Lâm vốn còn có thể cứu được, bây giờ cô ta vừa chữa thì sợ rằng không tỉnh lại được nữa nhỉ?" "Lâm Hạo, bố cậu chết không liên quan tới nhà họ Khương chúng tôi.
Đương nhiên, nếu cậu muốn truy cứu trách nhiệm thì cứ truy cứu lang băm vừa ra tay cứu bố câu đấy!"
Chủ nhánh ba nhìn Lâm Hạo và lạnh lùng nói.
Mặt Khương Hùng lập tức biến sắc, ánh mắt đột nhiên sắc bén nhìn chủ nhánh hai và chủ nhánh ba, nhíu mày nói: "Thần y nhỏ còn chưa nói gì về tình trạng của ông chủ Lâm, sao các ông biết ông chủ Lâm chết rồi?" "Lại nói, khi ông chủ Lâm được mang đến đã cận kề với cái chết nên nhà họ Lâm chủ động cầu xin thần y nhỏ ra tay cứu giúp.
Cho dù cô ấy thật sự không chữa được cho ông chủ Lâm thì nhà họ Lâm cũng sẽ không trách tội thần y nhỏ chứ?"
Khương Hùng nói xong thì nhìn về phía Lâm Hạo, cao giọng nói: "Thần y là khách của Khương Hùng tôi.
Cho dù cô ấy không thể cứu được ông chủ Lâm, các cậu cũng chẳng có lý do gì truy cứu trách nhiệm của cô ấy!"
Giọng nói của Khương Hùng vô cùng kiên định, cũng tiết lộ một tín hiệu với nhà họ Lâm.
Nếu nhà họ Lâm thật sự muốn gây rắc rối cho Phùng Tiểu Uyển, lão ta không chấp nhận khoanh tay đứng nhìn.
"Chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Khương chúng ta, ông tính bất chấp mối quan hệ giữa nhà họ Khương và nhà họ Lâm cũng phải che chở cho hung thủ giết người sao?" Cập nhật nhanh nhất trên tamlinh247.com.vn
Chủ nhánh ba lạnh giọng chất vấn.
"Hung thủ giết người à?"
Khương Hùng cười lạnh: "Theo ý kiến của ông, nếu một người bị bệnh nặng đi bệnh viện, chỉ cần bệnh viện không thể cứu được người thì bác sĩ trong bệnh viện đều thành hung thủ giết người sao?" "Ông chủ Lâm có thân phận cao quý, người bệnh nặng bình thường làm sao có thể sánh được?"
Chủ nhánh hai lại hỏi.
"Hừ!"
Khương Hùng cười lạnh: "Tôi muốn xem thử là ai dám động vào thần y nhỏ?" "Ông chủ Khương, ông nói quả nghiêm trọng rồi!"
Lâm Hạo bị thương bước tới và nói: "Ông nói không sai, bố tôi vốn đã cận kề với cái chết, bệnh viện không chữa được nên chúng tôi mới tìm đến thần y nhờ cứu giúp”.
"Cho dù bố tôi qua đời cũng chẳng thể trách thần y nhỏ được.
Ông yên tâm, chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm của thần y nhỏ đâu”.
Lâm Hạo nghiêm mặt nói xong lại chủ động bước tới bên cạnh Phùng Tiểu Uyển đang nghỉ ngơi, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng và dùng hai tay cung kính đưa tới.
"Vất vả cho thần y rồi, trong tấm thẻ này có một tỷ coi như tiền công cô đã ra tay cứu chữa cho bố tôi.
Cho dù cô không thể chữa được cho bố tôi nhưng nhà họ Lâm sẽ không trách cô, cám ơn cô!"
Ông ta vừa ra tay đã là một tỷ khiến đám người đều kinh ngạc đến ngày người.
Chủ nhánh hai và chủ nhánh ba thấy không thể gây xích mích thì vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Phùng Tiểu Uyển cũng hơi ngây người, sau đó mới nói: "Ai nói tôi không thể cứu được ông chủ Lâm? Tôi đã chữa bệnh cho ông ấy xong rồi".
"Cái gì? Cô nói bố tôi còn sống à?"
Lâm Hạo đang bị thương, chợt nghe Phùng Tiểu Uyển nói vậy thì lập tức trợn tròn mắt với vẻ ngạc nhiên.
Phùng Tiểu Uyển khẽ gật đầu: "Tôi đã ép cổ trùng trong tim của ông chủ Lâm ra.
Ông ấy quá yếu nên trông như chết, cùng lắm năm phút nữa, ông chủ Lâm sẽ có thể tỉnh lai".
Cô ta nói dứt lời thì đẩy lại tấm thể ngân hàng mà Lâm Hạo đưa qua, từ chối: "Tôi ra tay cứu chỉ đơn giản vì tôi là bác sĩ chứ không phải vì tiền.
Ông chỉ cần cho tôi hai trăm phí châm cứu chữa bệnh là được rồi”.
"Hừ!"
Chủ nhánh hai cười giễu cợt: "Đúng là nói khoác không biết ngượng! Cô không cần phí khám bệnh một tỷ mà chỉ cần hai trăm, cô biết mình không chữa bệnh được, làm ông chủ Lâm chết nên không dám nhận phí khám bệnh một tỷ chứ gì?"
Chủ nhánh ba cũng nói: "Ông chủ Lâm rõ ràng đã chết mà cô cứ nhất quyết nói ông ta còn sống, cô thật sự tưởng chúng tôi đều là kẻ ngu à?"
- ---------------------------.