Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2927:

Hoàng Tiến chưa đi đến trước mặt Dương Thanh thì đã lảo đảo, ngã đập mặt xuống đất, trên mặt lập tức đây máu tươi.

Nhưng Hoàng Tiến vẫn không chịu bỏ cuộc, ông ta lại bò dậy, nghiến răng nghiến lợi: “Dương Thanh, lại đây, chúng ta đánh tiếp!”

Dương Thanh vẫn không nhúc nhích, cũng không thấy vui khi thăng. Anh cảm thấy rất nặng nề, không hiểu tại sao Hoàng Tiến phải kiên trì như vậy.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không giết ông! Ông cũng đã bỏ qua cho tôi khi có thực lực giết tôi, xem như lần này chúng ta hòa, nếu lần sau ông dám gây sự nữa, tôi sẽ không tha cho ông!”

“Tôi vẫn chưa ngã xuống! Tôi vẫn chiến đấu được!”

Hoàng Tiến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bây giờ ông ta đi đường cũng khó khăn, lấy đâu ra sức đánh tiếp chứ?

Dương Thanh không nói gì thêm, chỉ nhìn Hoàng Tiến đang bước từng bước về phía mình.

Khi sắp đến trước mặt anh, Hoàng Tiến bỗng lảo đảo, ngã nhào xuống đất.

Lần này ông ta không đứng dậy nổi nữa, mà hoàn toàn hôn mê.

“Àj”

Miêu thành chủ thở dài, cuối cùng cũng đứng dậy, nhìn về phía Hoàng Tiến đang năm dưới đất: “Đúng là đáng tiếc! Cậu ta có thể bước vào Siêu Phàm Thất Cảnh khi mới năm mươi tuổi, cho dù là ở gia tộc Cổ Võ thì cũng được xem như thiên tài”.

“Nhưng cậu ta quá cố chấp, tuy biết mình không phải đối thủ của cháu nhưng vẫn nhất quyết đòi đánh một trận sống còn với cháu, còn mở hết tám cửa kỳ môn độn giáp, tu vi cũng mất hết theo”.

Nghe thấy Miêu thành chủ nói thế, Dương Thanh rất kinh ngạc: “Ông nói… Hoàng Tiến đã mất hết tu vi rồi ư?”

Miêu thành chủ gật đầu: “Gậu ta tu luyện thuật kỳ môn độn giáp, với cảnh giới bây giờ của cậu ta, cậu ta chỉ mở được sáu cửa, nhưng cậu ta đã cố mở tám cửa, trong tình huống này, cậu ta chỉ còn một kết cục, đó là mất hết võ công!”

Dương Thanh thầm chấn động, anh biết chắc Hoàng Tiến đã dùng thủ đoạn khác thường để mạnh lên, thông thường, những thủ đoạn có thể giúp thực lực tăng vọt này đều có tác dụng phụ cực lớn.

Nhưng Dương Thanh không ngờ tác dụng phụ của việc Hoàng Tiến mạnh lên lại ác đến thế, khiến ông ta mất hết võ công.

Đối với một cao thủ võ thuật, nhất là cao thủ đã đứng ở đỉnh cao như Hoàng Tiến, việc mất hết võ công còn đáng sợ hơn cả chết.

“Dương Thanh, ông có thể nhờ cháu một việc không?”

Miêu thành chủ chợt hỏi.

Dương Thanh thoáng sững sờ rồi đáp ngay: “Ông Miêu, ông nói quá rồi, có chuyện gì thì ông cứ dặn cháu là được, sao phải dùng đến chữ nhờ chứ?”

Lúc này Miêu thành chủ mới nói: “Ông muốn nhờ cháu tha mạng cho Hoàng Tiến, tuy cậu ta còn sống nhưng đã mất hết võ công, sau này sẽ không uy hiếp gì đến cháu nữa đâu”.

Dương Thanh cười khổ: “Không giấu gì ông, cháu không hề định giết Hoàng Tiến, tính ra, trước đó Hoàng Tiến có cơ hội giết cháu nhưng lại bỏ qua cho cháu, cháu vốn đã nợ ông ta một mạng rồi”.

“Nếu ông ta không gây sự, cháu cũng không đánh với ông ta, lần này, xem như ân oán giữa cháu và ông ta đã hoàn toàn kết thúc”.

Miêu thành chủ mỉm cười: “Thế là tốt rồi! Thật ra Hoàng Tiến cũng rất đáng thương, cậu ta là trẻ mồ côi, được sư phụ nuôi nấng từ nhỏ, hồi đó Lưu lão quái chính là người dạy võ công cho cậu †a nên quan hệ giữa họ rất tốt”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK