Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sau khi Tôn Húc dẫn người đi, rốt cuộc cửa phòng cấp cứu cũng được khôi phục yên tĩnh.  
Mã Siêu bước tới hỏi: “Anh Thanh, đâu phải lần đầu tiên Tôn Húc làm vậy? Không phải anh định tha cho nhà họ Tôn đấy chứ?”  
Dương Thanh khinh thường nói: “Nhà họ Tôn nhỏ bé còn cần phải nhắc tới sao?”  
Bây giờ anh đã đứng vững ở Yến Đô, đến cả Vương tộc còn không làm gì được nói gì tới nhà họ Tôn.  
So đo với loại rác rưởi Tôn Húc là tự hạ thấp chính mình.  
“Anh Thanh, có thể bảo Tiền Bưu dẫn Ảnh Vệ đi làm.

Mặc dù nhà họ Tôn không có tư cách để chúng ta phải ra tay nhưng Tôn Húc quá đê tiện, đáng chết từ lâu rồi!”  
Mã Siêu nghiến răng nói.  
Dương Thanh lắc đầu: “Bây giờ chưa đến lúc dùng Ảnh Vệ”.  
“Yên tâm, hôm nay Tôn Húc dẫn người tới bệnh viện xin tha, dù chúng ta không làm gì cũng sẽ có người ra tay với bọn họ”.  
Mã Siêu sững sờ hỏi: “Ý anh là Vương tộc họ Tào sẽ ra tay sao?”  
“Không thì còn ai vào đây?”  
Dương Thanh nói: “Hoàng tộc và Vương tộc của Chiêu Châu đều rất kiêu ngạo”.  
“Trong mắt bọn họ, tám gia tộc đứng đầu Yến Đô chỉ là sâu kiến.

Nhà họ Tôn dám phản bội Vương tộc họ Tào, sao họ có thể nuốt trôi cục tức này?”  
Nghe vậy, Mã Siêu lập tức vỡ lẽ.  
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu được mở ra, Tần Đại Dũng đã phẫu thuật xong được đẩy ra ngoài.  
Dương Thanh vội vàng chạy tới: “Chị Lâm, bố vợ em sao rồi?”  
Ngải Lâm tháo khẩu trang cười đáp: “Yên tâm, chị tự tay phẫu thuật cho chú Tần, cuộc phẫu thuật rất thành không, sẽ không để lại di chứng đâu.

Chỉ cần nằm giường nghỉ ngơi là được”.  
Nghe Ngải Lâm nói thế, Dương Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.  
“Cảm ơn chị Lâm!”  
Dương Thanh cảm kích nói.  
Ngải Lâm khẽ lắc đầu, nhìn sang Phùng Tiểu Uyển ẩn ý nói: “Lần này phẫu thuật thành công như vậy là nhờ thuốc cô gái kia cho chú Tần uống”.  
“Tim của chú Tần vốn bị tổn thương nghiêm trọng, thần y nhỏ cho chú ấy uống một viên thuộc, ổn định tình hình mới có thể an toàn phẫu thuật”.  

Phùng Tiểu Uyển mỉm cười với Ngải Lâm, ngượng ngùng nói: “Em cũng chỉ có thể ổn định vết thương cho chú Tần.

Còn xương sườn bị gãy phải được phẫu thuật”.  
“Ông nội của Tiểu Uyển là thần y đấy.

Lần này nếu không nhờ thần y Phùng ra tay cứu giúp, e là em không được gặp lại anh nữa đâu”.  
Mã Siêu chợt lên tiếng, cảm xúc hơi kích động.  
Lần này tới Vương thành Quann suýt bỏ mạng ở Vương tộc họ Quan khiến anh ta hiểu ra nhiều điều.  
Trong mấy ngày dưỡng thương ở nhà của thần y Phùng, anh ta đã suy nghĩ rất nhiều, trong lòng thấy vô cùng áy náy với Ngải Lâm.  
Dù sao hai người mới kết hôn chưa lâu, anh ta đã tự ý chạy đi, chỉ để lại một bức thư rồi một mình xông vào Vương tộc họ Quan.  
Bây giờ nhớ lại đúng là khi đó quá kích động.  
Lúc Dương Thanh đưa Tần Đại Dũng đang bị thương vào bệnh viện, Mã Siêu cũng chạy tới, còn chưa kịp nói mấy câu với Ngải Lâm.  
Hiện giờ Ngải Lâm phẫu thuật xong cho Tần Đại Dũng, anh ta mới thực sự được gặp lại cô ấy sau chuyến đi tới Vương tộc họ Quan, vô cùng xúc động.  
Ngải Lâm nhìn chằm chằm Mã Siêu, vành mắt hoe đỏ, nước mắt chực trào.  
Cô ấy không nói lời nào, chỉ nhìn Mã Siêu như vậy.  
Thấy Ngải lâm im lặng, hai mắt ngấn nước, Mã Siêu càng cảm thấy áy náy.  
Hai người nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Mã Siêu tiến lên ôm chầm Ngải Lâm: “Vợ ơi, anh xin lỗi!”  
“Hu hu…”  
Ngải Lâm cũng không nén nổi nước mắt, thấp giọng bật khóc.  
Mã Siêu không hề hay biết, lúc Ngải Lâm nhìn thấy thư của anh ta đã sợ hãi như thế nào.  
Thậm chí cô ấy còn chuẩn bị tinh thần không thể gặp lại Mã Siêu nữa.  
“Anh đúng là đồ chết tiệt.

Anh có biết Ngải Lâm lo lắng cho anh thế nào không? Nếu không vì cô ấy đang mang thai, cô ấy đã chạy tới Vương thành Quan tìm anh lâu rồi”.  
Lúc này, một nữ bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới, tức giận lườm Mã Siêu.  
Cô ấy vừa là đồng nghiệp, vừa là bạn thân của Ngải Lâm.

Lúc Mã Siêu không có ở đây, cô ấy vẫn luôn ở bên chăm sóc Ngải Lâm.  

“Mỹ à!”  
Ngải Lâm cuống quýt lên tiếng ngăn cản nhưng mọi chuyện đã muộn.

Mỹ đã nói ra chuyện cô ấy đang mang thai.  
Mã Siêu vốn đang áy náy nghe thấy vậy lập tức sửng sốt.  
Dương Thanh cũng kinh ngạc, vô thức nhìn bụng của Ngải Lâm.

Nhưng cô ấy mặc áo blouse trắng ở ngoài, hoàn toàn không nhìn ra được.  
Mã Siêu ngơ ngác hồi lâu, kích động hỏi: “Mỹ nói thật sao? Em mang thai rồi à? Anh sắp được làm bố hả?”  
Bởi vì quá kích động, toàn thân Mã Siêu đều run rẩy, giọng nói cũng run run.  
Ngải Lâm có thể cảm nhận được tâm trạng của Mã Siêu, không đành lòng giấu diếm, bèn khẽ gật đầu.  
Thấy Ngải Lâm gật đầu, gã đàn ông thô kệch như Mã Siêu lại bật khóc.  
“Ha ha ha ha…”  
Anh ta không kìm được cười lớn: “Tôi có con rồi, tôi sắp được làm bố rồi!”  
Tuy đang cười nhưng trong lòng anh ta lại cực kỳ áy náy.  
Vì trả thù cho em gái, anh ta không hề để ý tới người vợ mới cưới.

May mà anh ta còn sống trở về.  
Nếu anh ta chết ở Vương tộc họ Quan, Ngải Lâm sẽ phải làm gì?  
Sau này, con của anh ta sẽ ra sao?  
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!  
Anh ta bị thù hận làm mụ mị đầu óc, biết rõ tới Vương tộc họ Quan sẽ rất nguy hiểm nhưng vẫn bỏ vợ lại để đi.  
“Bốp bốp bốp!”  
Mã Siêu đột nhiên tự tát mình mấy cái: “Anh không phải người, con mẹ nó anh đúng là không phải người!”  
“Vợ ơi, xin lỗi em.

Anh sai rồi, anh thực sự biết sai rồi”.  

“Sau này, anh sẽ không làm chuyện không khác gì cầm thú như vậy nữa”.  
Ngải Lâm vội vàng giữ lấy tay Mã Siêu, nước mắt giàn giụa: “Em tha thứ cho anh rồi, đừng tự làm đau mình”.  
Nhìn hai vợ chồng ôm nhau hạnh phúc, Dương Thanh khẽ mỉm cười.  
Tuy chuyến đi tới Vương thành Quan lần này của Mã Siêu vô cùng hiểm nguy nhưng may mà mọi chuyện đều đã qua.

Mã Siêu được anh cứu về, bây giờ tình cảm với Ngải Lâm cũng thêm sâu nặng.  
Ngải Lâm mang thai, Mã Siêu sắp có con của mình.

Dương Thanh thật sự vui thay cho người anh em.  
“Tiểu Uyển, chúng ta đi thôi!”  
Dương Thanh nói với Phùng Tiểu Uyển đang lặng lẽ đứng lau nước mắt vì cảm động.  
Cùng lúc đó, sau khi Tôn Húc dẫn người nhà họ Tôn ra khỏi bệnh viện liền quay về gia tộc.  
Trong phòng họp, đám người cầm quyền của nhà họ Tôn vây quanh ông ta, ai cũng rất lo lắng.  
“Chủ gia tộc, rốt cuộc cậu Thanh có tha thứ cho chúng ta không?”  
Một người lên tiếng hỏi.  
“Bố vợ của cậu Thanh bị thương nặng ở nhà họ Tôn, bây giờ vẫn đang cấp cứu.

Lỡ ông ấy không qua khỏi, chúng ta phải làm gì đây?”  
“Ông chủ mau nghĩ cách đi, sau này nhà họ Tôn phải làm thế nào?”  
...  
Bọn họ đều đang vô cùng sốt ruột.  
Nếu Tần Đại Dũng không có việc gì thì thôi, nhưng một khi ông ấy qua đời, chắc chắn Dương Thanh sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nhà họ Tôn.  
Tôn Húc cũng đang hoảng loạn, bên tai truyền đến vô số câu hỏi khiến ông ta nổi giận: “Im hết cho tôi!”  
Lúc này đám người kia mới ngậm miệng.  
Tôn Húc nhìn xung quanh, nghiến răng nói: “Mặc kệ cậu Thanh có chịu tha cho chúng ta hay không, chúng ta cũng đã hứa rồi.

Từ nay về sau chỉ nghe theo cậu ấy, tuyệt đối không phản bội!”  
Lần này Tôn Húc thực sự biết sợ.  
Tuy ông ta không tận mắt chứng kiến Dương Thanh đấu với ba tên sát thủ kia, cũng không biết ba tên kia mạnh tới đâu, nhưng chỉ khí thế trên người họ đã đủ để dọa ông ta sợ run người.  
Dương Thanh có thể vừa bảo vệ người nhà vừa lấy mạng cả ba gã sát thủ, thực lực cực mạnh.  
Ông ta có dự cảm, e là đến cả Vương tộc của Chiêu Châu cũng không dám tùy tiện trêu chọc Dương Thanh.  
Nếu không, bọn họ đã tràn vào Yến Đô từ lâu, ép Dương Thanh đầu hàng hoặc giết chết anh.  
Nhưng hiện giờ, Vương tộc họ Tiết và Vương tộc họ Quan từng trở mặt với Dương Thanh đều lặng lẽ rút khỏi Yến Đô.  

Vương tộc họ Tào cũng có nhiều người phải chịu thiệt trong tay Dương Thanh, thế nhưng anh vẫn sống sờ sờ ra đó.

Chẳng lẽ Vương tộc họ Tào không biết trả thù sao?  
Tại sao không trả thù?  
Chuyện này chỉ có thể chứng minh, đến cả Vương tộc họ Tào cũng không làm gì được Dương Thanh.  
Chính vì vậy, ông ta mới dám trở mặt với Tào Trí trước mặt mọi người, còn dẫn đám người cầm quyền của nhà họ Tôn đến gặp Dương Thanh chịu tội.  
“Chắc chắn chuyện chúng ta đến bệnh viện xin Dương Thanh tha thứ sẽ truyền đến tai Vương tộc họ Tào.

Nhỡ bọn họ muốn tiêu diệt chúng ta thì sao?”  
Bỗng một người khác lên tiếng, vẻ mặt nghiêm trọng.  
Tất cả đều nhìn sang Tôn Húc.

Đây cũng là vấn đề bọn họ lo nhất.  
Trong mắt Tôn Húc lóe lên vẻ điên cuồng.

Một lúc sau, ông ta nghiến răng nói: “Nếu Tào Trí dám động vào chúng ta, chúng ta sẽ liều mạng với cậu ta!”  
Trong khi nhà họ Tôn đang bàn kế đối phó, bên trong phòng Đế Vương trên tầng cao nhất của club Hoàng Kim.  
“Cậu Trí, đồ khốn nạn Tôn Húc dám đi tìm Dương Thanh xin tha, còn đổ toàn bộ trách nhiệm của việc Tôn Chí Kiều thuê sát thủ Hồng Trần lên đầu cậu”.  
“Không chỉ vậy, Tôn Húc còn giết Tôn Chí Kiều.

Ông ta muốn xóa sạch chứng cứ”.  
Tào Trí ngồi trên một chiếc sofa cỡ lớn êm ái.

Cao thủ mạnh nhất dưới tay hắn ta là Bạch Hướng Huy đang đứng trước mặt báo cáo chuyện xảy ra ở bệnh viện.  
“Tôn Húc ơi Tôn Húc, không tìm đường chết sẽ không phải chết.

Ông đã quyết tâm đối đầu với Vương tộc họ Tào, vậy tôi sẽ khiến nhà họ Tôn biến mất trước!”  
Trong mắt Tào Trí hiện lên vẻ tàn nhẫn.  
“Ý của cậu là?”  
Bạch Hướng Huy hỏi.  
Tào Trí khẽ lắc ly rượu đế cao trong tay, chậm rãi nói: “Cho Tôn Húc biến mất trước đi!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK