Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2614:

 

Khuôn mặt Ngải Lâm bất chợt trở nên nghiêm túc, cô ấy nói: ‘Dương Thanh, mặc dù bệnh tình của cậu đã ổn định, Tiểu Uyển cũng có thể chữa trị cho cậu nhưng dù sao cậu cũng đã mất hết võ công, chúng ta phải cẩn thận hơn một chút”.

 

“Trong những ngày cậu hôn mê, trong nhà họ Lý đã nổi lên rất nhiều tin đồn, một số người còn nói rằng cậu chết chắc rồi”.

 

“Nếu ai đó trong nhà họ Lý muốn ra tay với cậu lúc này thì tình cảnh của chúng ta sẽ rất nguy hiểm”.

 

Nghe Ngải Lâm nói xong Dương Thanh đột nhiên cảm thấy vô cùng lo lăng.

 

Trước kia anh là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, cũng sẵn sàng hỗ trợ nhà họ Lý thay thế Hoàng tộc họ Diệp nên bọn họ sẵn sàng đối đãi anh như thượng khách. Còn lúc này đến thực lực Vương Cảnh sơ kỳ anh còn không có, liệu nhà họ Lý còn đối đãi với anh như trước không?

 

Giữa lúc đó, cửa phòng được mở ra, một người khoảng ba mươi tuổi sải bước đi vào.

 

“Cậu Thanh, nghe nói cậu bị thương nặng, bất tỉnh ba ngày ba đêm nên tôi đến thăm theo lệnh của bố tôi”.

 

Đối phương cười nói nhưng trong đôi mắt anh †a lại lóe lên chút sát khí.

 

Dương Thanh cau mày. Từ giọng điệu và thái độ, có thể thấy nhà họ Lý đã biết được chuyện anh bị mất tu vi.

 

Xem ra việc mất khống chế vừa rồi đã khiến cho nhà họ Lý biết tình trạng bây giờ của anh.

 

Nếu không thì họ đã không cử một người có vai vế thấp đến thăm rồi.

 

Nhìn thái độ vô cùng phách lối của tên con cháu nhà họ Lý, sắc mặt Dương Thanh ngay lập tức tối xuống. Nhà họ Lý định trở mặt với anh sao?

 

“Anh tên là gì?”, Dương Thanh hỏi.

 

Hậu bối nhà họ Lý thờ ơ cười: “Sao? Cậu Thanh hỏi thăm tên của tôi làm gì chứ? Không lẽ cậu định truyền thụ thuật tu hành võ đạo cho tôi?

 

Hay là định mách lẻo với ông tổ của nhà tôi vậy?”

 

“Nhưng không có vấn đề gì, kể cả cậu có mách lẻo với ông tổ nhà tôi thì cũng chẳng sao.

 

Nhớ kỹ nhé, tên tôi là Lý Bảo Tuấn, bố của tôi là Lý Diệp”.

 

Dương Thanh còn chưa tức giận thì Ngải Lâm đã không nhịn được nữa, tức giận đáp trả: “Sao anh có thể nói như thế chứ? Cậu Thanh cần mách lẻo với nhà anh chắc?”

 

Phùng Tiểu Uyển cũng vô cùng phẫn nộ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Lý Bảo Tuấn, nói: “Anh Thanh cần nghỉ ngơi, mời anh lập tức đi ra ngoài!”

 

Lý Bảo Tuấn cười khẩy: “Hình như mấy người đã quên một chuyện, đây là nhà của nhà họ Lý tôi, mấy người là người ngoài nên không có tư cách đuổi tôi đi”.

 

JAI.

 

Phùng Tiểu Uyển chỉ thốt ra được một chữ thì không biết nên nói gì nữa.

 

Dương Thanh im lặng, chỉ bình tính nhìn Lý Bảo Tuấn. Đến bây giờ anh vẫn chưa biết rõ chuyện này là Lý Trọng hay là Lý Giang Hùng ngầm đồng ý.

 

Hay là hai người đó không biết chuyện này, mà là bố của Lý Bảo Tuấn bảo con trai mình làm vậy?

 

Dù thế nào đi nữa thì đã có thể khẳng định là có người trong nhà họ Lý biết được tình trạng của anh, lần này chỉ đến thăm dò thôi.

 

Tuy đây chỉ là thăm dò thì nó cũng chứng tỏ tình cảnh lúc này của anh đang rất nguy hiểm.

 

Thình lình Dương Thanh mở miệng nói: “Cho.

 

anh một phút cút ra khỏi đây, không thì chết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK