Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mọi người chỉ thấy cảnh tượng trước mắt chợt loé, chưa kịp thấy Dương Thanh đâu thì Dương Thanh đã biến mất tại chỗ.

“Ầm!”
Khoảnh khắc cú đấm của Dương Thanh chuẩn bị nện lên người Tào Việt, bỗng có một tiếng vang lớn, một con sư tử đá đột nhiên bay ra chặn trước mặt Tào Việt.

Cú đấm của Dương Thanh rơi xuống đầu con sư tử đá, trong nháy mắt đầu con sư tử đá biến thành bột mịn.

Sau khi mọi thứ bình thường trở lại, vốn dĩ Tào Việt đang quỳ dưới đất nhưng bây giờ lại biến mất ngay tại chỗ.

Giờ phút này, mọi người kinh hãi!
Tất cả mọi người đều hoảng sợ nhìn Tào Việt biến mất ngay tại chỗ.

“Tào Việt bị đánh thành bột rồi à?”
Ông Ngô tròn mắt tự lẩm bẩm.

Ánh mắt của Vũ Liệt cũng phát cuồng, nhìn chằm chằm bóng lưng của chàng trai trẻ kia.

Tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ Dương Thanh dẫn đến cũng phấn khích.

Bởi vì kích động nên họ nắm chặt tay, nhìn Dương Thanh với vẻ vô cùng sùng bái.

Đám chủ gia tộc đứng đầu đó tuyệt vọng, mạnh như Tào Vương mà còn bị Dương Thanh đánh thành bột, một mảnh xương cũng không còn? Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Chỉ có mình Dương Thanh, ánh mắt lạnh lùng loé sáng, mắt nhìn về một hướng, lạnh lùng nói: “Nếu đã đến thì xuất hiện đi!”
“Ai?”

“Có người nữa à?”
Mọi người nhìn Đông nhìn Tây, mặt toát lên vẻ kinh ngạc.

“Ầm!”
Giây tiếp theo, một người đàn ông trung niên lưng đeo kiếm đáp từ nóc nhà xuống.

Khi chân ông ta chạm đất, mặt đất run lên.

Người đàn ông trung niên đáp xuống, Tào Việt mới được ông ta cứu cũng xuất hiện trước mặt mọi người.

“Tào Việt, ông ta chưa chết?”
Ông Ngô tròn mắt nhìn.

Lão ta không thấy cuối cùng ban nãy đã xảy ra chuyện gì, lão ta còn tưởng Dương Thanh đã đánh Tào Việt thành bột mịn rồi.

“Tào Vương!”
Đám chủ gia tộc đứng đầu đó thấy Tào Việt lại xuất hiện lần nữa, ai nấy đều kích động.

Ban nãy trơ mắt nhìn Tào Việt bị đánh thành bột, họ đã tuyệt vọng nhưng bây giờ Tào Việt lại xuất hiện rồi.

“Cảm ơn tiền bối đã cứu mạng!”
Tào Việt cũng sợ hãi, đến giờ phút này lão ta mới lấy lại tinh thần, vội vàng cúi đầu cảm ơn người đàn ông trung niên.

Tào Việt cũng bảy mươi, tám mươi tuổi rồi nhưng người đàn ông trung niên trông chỉ mới năm mươi tuổi, mà lúc này, Tào Việt lại gọi người đàn ông trung niên là tiền bối.

Người đàn ông trung niên không thèm quan tâm đến Tào Việt, mắt nhìn Dương Thanh, bỗng lên tiếng hỏi: “Không tệ, ở thế tục mà cũng có một cao thủ Thần Cảnh trẻ như thế, đúng là làm tôi bất ngờ”.

Dương Thanh nheo mắt: “Từ lúc nào mà cao thủ Thần
Thành thật”.

Ban nãy anh chỉ hỏi thử thôi, không ngờ đối phương chủ động hỏi có phải Dương Thanh đã huỷ hoại Phệ Tâm Cổ không.

Trong cơ thể Tần Như Phong có cổ trùng Phệ Tâm nên mới có thể tiếp cận thực lực bán bộ Thần Cảnh, bộc phát thực lực Thần Cảnh sơ kỳ.

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha
Điều làm Dương Thanh ngạc nhiên là cổ trùng Phệ Tâm trong cơ thể Tần Như Phong không phải của người đàn ông trung niên mà là của sư phụ ông ta.

Thực lực của người đàn ông trung niên là Thần Cảnh trung kỳ, thế sư phụ của ông ta mạnh đến mức nào?
Không hổ danh là Miêu Thành ẩn thế, quả nhiên thần bí, cao thủ nào bước ra cũng thuộc dạng Thần Cảnh.

Đây là cao thủ Thần Cảnh Miêu Thành thứ hai mà Dương Thanh gặp.

“Tần Như Phong cướp đoạt quyền của anh trai, nên chết từ năm mươi năm trước rồi.


Tôi là con rể nhà họ Tần, tôi giết ông ta để báo phù cho bố của bố vợ tôi, đây là chuyện đương nhiên”.

Dương Thanh lạnh lùng nói: “Chuyện của nhà họ Tần ở thế tục mà Miêu Thành cũng muốn nhúng tay vào à? Các người không sợ sau khi chuyện này lộ ra ngoài sẽ mang đến phiền phức cho Miêu Thành?”
Người đàn ông trung niên nhíu mày, đúng là những lời Dương Thanh nói làm ông ta thấy rất áp lực.

Vì một nguyên nhân nào đó, bọn họ không được đường đường chính chính nhập thế, một khi chuyện này mà bị lộ, đúng là mang đến phiền phức lớn cho Miêu Thành.

Mặc dù phiền phức rất lớn nhưng cũng không đến mức làm ông ta phải sợ một cao thủ ở thế tục.

“Nếu đã vậy thì giết hết đám người này, các người chết rồi, chuyện này không thể bị lộ được”.

Ánh mắt người đàn ông trung niên loé sát khí mãnh liệt.

Nghe ông ta nói, các chủ gia tộc đứng đầu đều sợ hãi, ai nấy đều quỳ rạp dưới đất, thấp thỏm lo âu: “Vị đại nhân này, chúng tôi không biết gì cả, xin ông đừng giết chúng tôi”.

“Chúng tôi đảm bảo tuyệt đối sẽ không tiết lộ tất cả những gì hôm nay đã thấy, đã nghe, xin ông tha cho chúng tôi một con đường sống”.

Lúc này, ngoài người nhà họ Tần ra, tất cả những người khác đều quỳ xuống xin tha.

Đến Tào Việt cũng thấp thỏm lo âu nói: “Tiền bối, xin ngài nương tay cho.

Thủ phạm gây ra chuyện này là nhà họ Tần và Dương Thanh, chỉ cần họ chết, tôi đảm bảo sẽ không để chuyện hôm nay bị tiết lộ một chữ nào”.

“Tôi là Tào Vương của Vương thành Tào, tôi bảo đảm với ngài, nếu có người dám tiết lộ chuyện hôm nay, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Tào Việt, lạnh giọng nói: “Ngoài ông ra, những người khác đều phải chết!”
Ban nãy Tào Việt còn muốn khuyên nhưng bị người đàn ông trung niên lườm một cái, lão ta sợ run bần bật, không dám nói thêm chữ nào.

Mà những người khác sau khi nghe người đàn ông trung niên không chịu buông tha cho họ thì mặt đầy tuyệt vọng.

Thực lực mà lúc trước Dương Thanh thể hiện ra đã đủ làm họ tuyệt vọng rồi, bây giờ lại thêm một người đàn ông trung niên bí ẩn đến, thực lực càng kinh khủng hơn nữa.


Vốn dĩ họ còn tưởng rằng người đàn ông trung niên này cứu Tào Việt thì cũng sẽ cứu họ nhưng không ngờ ông ta vẫn muốn giết họ.

“Tào Vương, cứu chúng tôi với!”
Các chủ gia tộc đồng loạt quỳ xuống xin Tào Việt tha cho.

Mắt Tào Việt loé sáng, cắn răng nói: “Các người cũng thấy đó, không phải tôi không muốn cứu các người mà là Dương Thanh đã huỷ hoại tâm huyết của sư phụ của vị đại nhân này”.

“Đây là chuyện trọng đại, chuyện hôm nay không được tiết lộ dù là nửa chữ, để đảm bảo không ai tiết lộ chuyện hôm nay, các người chỉ có thể chết!”
“Muốn trách thì các người trách Dương Thanh đi, tại cậu ta chọc người không nên chọc nên mới liên luỵ đến các người”.

Những lời Tào Việt nói làm cơn giận của mọi người chuyển sang dồn lên người Dương Thanh.

Có điều, Dương Thanh quá mạnh, họ tức mà không dám nói.

Dương Thanh lạnh lùng đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên nói: “Nể tình ông là người Miêu Thành, tôi có thể cho ông một cơ hội.

Nếu ông rời khỏi đây, tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra”.

Lần trước lúc ở Vương thành Quan, Dương Thanh đã từng tiếp xúc với một cao thủ Thần Cảnh của Miêu Thành, cũng biết số cao thủ Thần Cảnh có hạn.

Nếu thiếu một người, chỉ sợ sẽ khiến toàn bộ Miêu Thành phải chấn động.

Anh không muốn để các cao thủ Thần Cảnh của Miêu Thanh nhập thế nên tất nhiên không muốn giết

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK