Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Cái gì? Quan Duyệt bị bắt đi rồi?"
Dương Thanh nhất thời ngây ra.

Hôm qua Quan Duyệt giúp anh chắn đạn, sau lưng trúng một phát súng đáng lẽ ra lúc này cô ta nên ở trong bệnh viện mới đúng, sao đột nhiên bị dẫn đi rồi?
"Bị ai dẫn đi?"
Dương Thanh hỏi tiếp.
"Quan Hân, chị họ của Quan Diệp, mới vừa nãy cô ta đến bệnh viện một mực dẫn người đi rồi".

Mã Siêu gằn giọng nói, trong giọng nói ngập tràn áy náy.

Không chỉ vậy giọng nói của anh ta cũng có vẻ yếu ớt.

"Cậu bị thương?"
Dương Thanh kinh ngạc nói.

Mã Siêu nói: "Anh Thanh, em không sao.

Anh yên tâm đi, Quan Duyệt đỡ đạn thay anh, anh đừng để một cô gái tốt như vậy bị dẫn đi, anh mau cứu cô ấy đi, không cần lo cho em".

Tuy Mã Siêu không trả lời Dương Thanh là mình có bị thương không, nhưng ý của câu nói này rất rõ ràng, anh ta bị thương thật rồi.

"Mai là ngày vui của cậu.


Cậu đừng lo lắng những việc khác, bây giờ tôi sẽ bảo Tiền Bưu qua đấy".

Dương Thanh nói xong cúp điện thoại.

"Cậu Thanh, Mã Siêu bị thương à?"
Thấy Dương Thanh cúp điện thoại, Tiền Bưu ngạc nhiên hỏi.

Dương Thanh gật đầu, trong ánh mắt lóe lên sát khí mãnh liệt: "Bây giờ ông đi bệnh viện xem thử Mã Siêu thế nào rồi.

Dù thế nào cũng phải bảo cậu ấy nhập viện điều trị, công việc của cậu ấy tạm thời do ông tiếp quản".

"Vâng!"
Tiền Bưu vội đáp.

Cùng lúc đó chiếc xe Mercedes Benz RV màu đen chậm rãi rời khỏi bệnh viện Nhân Dân Yến Đô.

Trong xe, hai tay Quan Duyệt bị trói chặt, sau lưng máu nhuộm đỏ tươi, sắc mặt trắng như tờ giấy.

"Quan Hân, chị biết chị đang làm gì không?"
Quan Duyệt nhìn người phụ nữ ở đối diện giận dữ nói.

Quan Hân cười lạnh nói: "Đương nhiên tôi biết mình đang làm gì.

Ngược lại tôi muốn hỏi cô một câu, đỡ đạn cho một người đàn ông mới quen biết không bao lâu, cô có biết mình đang làm gì không?"

"Anh ấy là sư phụ của tôi, dù chết vì anh ấy cũng là việc nên làm, việc này có liên quan gì tới chị chứ?"
Quan Duyệt đỏ mắt hỏi ngược lại Quan Hân.

"Bốp!"
Quan Hân tát mạnh vào mặt Quan Duyệt, giận dữ nói: "Mày câm miệng cho tao!"

"Tao đợi!"
Tuy Quan Hân sợ hãi nhưng mồm mép cũng không chịu thua kém, nghiến răng nói.

Thấy Quan Hân không nói gì nữa, Quan Duyệt cũng không muốn nói gì thêm, hai mắt nhắm chặt giống như đang nghỉ ngơi.

Tiếp tục ủng hộ website T*amlinh2*47.*com nha!
Hai mươi phút sau, chiếc RV chậm rãi lái vào sân một căn biệt thự.

"Xuống xe đi!"
Quan Hân lạnh giọng nói.

Lúc này Quan Duyệt mới mở mắt ra nhíu mày nói: "Đây là đâu? Tại sao các người muốn dẫn tôi tới đây?"
Quan Duyệt vốn nghĩ bây giờ Quan Hân muốn đưa cô ta về Vương thành Quan nhưng không ngờ cô ta lại bị dẫn tới một căn biệt thự riêng này.

"Mày nói thử xem mày đã đỡ đạn thay sư phụ mình, vậy sau khi sư phụ mày biết mày bị bắt đi liệu anh ta có tự mình đến đây cứu mày không?"
Quan Duyệt thật sự cuống lên, tức giận nói: "Quan Hân, tốt nhất chị đừng làm như vậy, sư phụ tôi không phải là người bình thường đâu".

"Nếu anh ta là người bình thường, mày thấy anh ta có thể sống sót đến bây giờ sao?"

Nhưng một khi Quan Hân muốn giết chết Dương Thanh thì phiền phức to rồi.

"Quan Duyệt, mày không hề biết tao đã bố trí thiên la địa võng ở nơi này rồi, trừ khi anh ta là cao thủ Vương Cảnh, bằng không, một khi anh ta bước vào sân của căn biệt thự này thì đừng hòng sống sót trở ra!"
Quan Hân kiêu ngạo nói.

- ---------------------------.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK