Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3305:

Tiếng va chạm kịch liệt bỗng vang lên, cửa phòng bị phá tan.

Một cao thủ mặc áo đen như bóng ma trong đêm, lập tức xông tới bên cạnh Dương Thanh, đối phương còn cầm dao găm, đâm thẳng vào cổ anh.

Dương Thanh đã chuẩn bị sẵn, bỗng vung dao găm linh khí lên.

“Keng!”

Tiếng kim loại va chạm thanh thúy vang lên.

“Keng Ngay sau đó, dao găm trong tay sát thủ lập tức gãy đôi, mảnh dao gãy rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Con ngươi của sát thủ bỗng co lại, hình như không ngờ dao của mình lại bị dao của Dương Thanh đánh gãy.

Đòn này không trúng, sát thủ bỗng giậm chân xuống đất, lập tức lùi lại.

Tốc độ của đối phương cực nhanh, ngay cả Dương Thanh cũng cảm thấy không bằng.

Đối phương đánh hụt là rút lui luôn, đến khi Dương Thanh đuổi theo, đối phương đã biến mất rồi.

Dương Thanh nhíu mày, đây là lần đầu tiên anh gặp sát thủ có tốc độ nhanh như thế.

Anh không nói gì, nhắm hờ mắt, lực cảm giác mạnh mẽ lan ra xung quanh.

Anh nhanh chóng cảm nhận được vị trí của sát thủ, đối phương trốn trên cây cổ thụ cạnh cửa sổ phòng bệnh.

Trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí, dao găm linh khí trong tay anh bỗng lao về phía cây cổ thụ ngoài cửa sổ.

Sát thủ bỗng cảm nhận được nguy hiểm mãnh liệt, lập tức biến sắc, bỗng giậm mạnh vào nhánh cây dưới chân, định rời đi.

“Phập!”

Nhưng phản ứng của hắn vẫn chậm, dao găm xẹt qua lưng hắn, để lại một vết máu khiến người †a nhìn mà giật mình.

Vết thương mà linh khí gây ra cho người có cả tác dụng tổn thương, ngay cả kim sang dược tốt nhất cũng không thể khiến vết thương khỏi hẳn trong thời gian ngắn.

Chỉ với vết máu hồi nấy, nếu không có mười ngày nửa tháng thì vết thương không thể khỏi hản.

Đến giờ sát thủ mới nhận ra sự mạnh mẽ của Dương Thanh, không dám ôm tâm lý ăn may nữa, chỉ trong thoáng chốc, hắn đã rời đi.

Dương Thanh cũng không đuổi theo, kiếm khách Ảnh Tử vừa được chữa khỏi, vẫn đang hôn mê, Mục Xung chỉ muốn thừa kế chức thành chủ Mục phủ, thậm chí hôm nay còn định sắp xếp thần y Mục phủ chữa trị cho kiếm khách Ảnh Tử.

Dương Thanh không tin Mục Xung muốn chữa khỏi cho kiếm khách Ảnh Tử thật, nếu để thần y Mục phủ chữa cho kiếm khách Ảnh Tử, có lẽ ông ta đã chết.

Trong tình huống này, anh càng không thể rời khỏi kiếm khách Ảnh Tử, phải canh chừng tới khi ông ta tỉnh lại.

Ở Mục phủ, trong một căn biệt thự độc lập.

Mục Xung nhìn Mục Lương Bình, hỏi với vẻ mong chờ: “Trời sáng rồi đấy, sát thủ mà ông mời cũng ra tay rồi nhỉ?”

Mục Lương Bình gật đầu, cười nói: “Cậu chủ Mục, ngài cứ yên tâm, lần này tôi đã mời sát thủ Thánh Cung, sát thủ Thánh Cung đều là cao thủ trên Siêu Phàm Ngũ Cảnh, lần này Thánh Cung đã cử sát thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ tới, chắc chăn sẽ không thất bại đâu”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK