Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3020:

_ “Tôi nhớ ở đây có nhiều thuyền con lắm mà Hoài Lam nhíu mày, theo cô ta nhớ, quanh đây có rất nhiều thuyền con, nhưng giờ chẳng có chiếc nào hết.

Dương Thanh nói: “Chúng ta chia ra tìm xem!”

Anh nói rồi bước về một phía.

Họ sắp rời khỏi Hoài Thành, nhưng vì thiếu thuyền nên không thể rời đi. , May mà xung quanh toàn cỏ lau, cho dù cao thủ của Hoài Thành đuổi tới thì cũng rất khó phát hiện ra họ.

Nhưng ba người đã tìm tận mười phút mà vẫn không thấy chiếc thuyền nào.

Sắc mặt lão Cửu u ám tới cực điểm, ông lão lạnh lùng nhìn về phía Hoài Lam: “Chẳng phải cô đã cam đoan rằng có thể dẫn bọn tôi rời khỏi Hoài Thành à?”

Mắt Hoài Lam đỏ hoe, cô ta nhìn lão Cửu với vẻ hơi kiêng dè rồi quay sang Dương Thanh, nói: “Anh Thanh, những gì mà tôi nói đều là thật, hồi trước ở đây có rất nhiều thuyền con, trên sông cũng có rất nhiều người lái thuyền, nhưng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà chẳng có ai hết”.

Trong lúc cô ta nói, trên sông bỗng xuất hiện một chiếc thuyền, trên thuyền có một ông lão đội mũ rộng vành, cầm gậy trúc, đang chậm rãi chèo tới chỗ họ.

Hoài Lam lập tức mừng rỡ: “Có người lái thuyền rồi!”

Lúc này sắc mặt lão Cửu mới dịu lại, nhưng khi nhìn về phía con thuyền trên sông, ông lão lại nghiêm nghị nói: “Người lái thuyền này có gì đó khác thường, tôi không cảm nhận được khí thế trên người ông ta”.

“Hoặc là thực lực của ông ta đã vượt xa tôi, hoặc ông ta chỉ là người bình thường, nhưng tôi thấy ông ta không giống người thường lảm’”.

“Hoặc là thực lực của ông ta đã vượt xa tôi, hoặc ông ta chỉ là người bình thường, nhưng tôi thấy ông ta không giống người thường lắm”.

Ông lão vừa dứt lời, một giọng nói bỗng vang lên sau lưng họ: “Tìm thấy Dương Thanh rồi, cậu †a ở đây!”

Giọng nói truyền đến từ phía sau khiến sắc mặt Hoài Lam tái nhợt.

“Cô phản bội chúng tôi à?”

Lão Cửu nói với vẻ mặt u ám, nhìn Hoài Lam bằng đôi mắt hung ác.

Hoài Lam cuống cả lên, vội giải thích: “Tôi không hề, tôi thực sự không làm thế, tiền bối, ông phải tin tưởng tôi! Bây giờ tôi đã phản bội phủ Hoài Thành, chắc chắn thành chủ Hoài Thành sẽ không tha cho tôi, tôi không còn đường lui nữa, xin tiền bối tin tưởng tôi ạ!”

Lão Cửu phóng sát khí ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoài Lam: “Nếu cô không lừa chúng tôi, vậy thực lực của những người phía sau cũng không mạnh, cô đối phó với họ nhé”.

Hoài Lam cũng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh, về phần những cao thủ đuổi theo họ, qua khí thế mà họ phóng ra, người mạnh nhất mới đến Siêu Phàm Tam Cảnh là cùng.

Sắc mặt Hoài Lam trắng bệch, mắt đỏ hỏe, rơm rớm nước mắt. Cô ta nhìn Dương Thanh với vẻ tội nghiệp: “Anh Thanh, tôi thực sự không lừa anh!”

Cô ta nói rồi quay đi, chủ động lao tới chỗ cao thủ của phủ Hoài Thành.

Dương Thanh cảm thấy hơi không đành lòng, trong mấy ngày ở Hoài Thành, Hoài Lam cũng không làm chuyện gì có lỗi với anh, anh thấy Hoài Lam không giống như nói dối.

Lão Cửu nhìn về phía Hoài Lam đã lao tới chỗ cao thủ của phủ Hoài Thành, trầm giọng nói: “Dương Thanh, cậu phải nhớ, trên đời này không có mấy người đáng để cậu tin tưởng hoàn toàn đâu”.

“Dù sao người phụ nữ này cũng là người của thành chủ Hoài Thành, khi cô ta nói có thể dẫn chúng ta rời khỏi Hoài Thành, tôi cũng không quá tin.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK