Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nếu để người ngoài thấy cảnh tượng Lâm Thiên Tường quỳ gối trước mặt Dương Thanh như thế này, nhất định sẽ kinh ngạc rớt cằm.

Lão ta chính là người đứng đầu gia tộc họ Lâm, một trong bốn gia tộc lớn nhất của Vương thành Quan này, tính trong khắp Chiêu Châu, đây là gia tộc có thể xếp vào hàng những gia tộc đứng đầu.

Không chỉ có thế, Lâm Thiên Tường còn là một cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ.

Một người đứng đầu gia tộc quyền thế cỡ đó lại quỳ gối trước một thanh niên chưa đầy ba mươi.
"Ông chủ Lâm xin hãy đứng lên đi!"
Dương Thanh vội vàng bước tới tự mình đỡ Lâm Thiên Tường đứng lên.

Tuy thực lực của anh vượt xa Lâm Thiên Tường nhưng trước mặt lão ta, anh vẫn chỉ là một thanh niên hàng con cháu, để một người cao tuổi như thế quỳ xuống với mình thì thật là tổn thọ.

"Cậu Thanh, vô cùng cảm ơn cậu, nếu không nhờ cậu, nhà họ Lâm hôm nay coi như xong rồi".
Lâm Thiên Tường nắm chặt tay Dương Thanh mãi không chịu buông, ánh mắt tràn ngập cảm kích.

Lâm Hạo cũng cười nói: "Đúng vậy, lần này thực sự nhờ có cậu Thanh đây, bằng không toàn bộ cấp cao trong nhà họ Lâm đã gặp nạn, ngày sau gia tộc này sẽ hoàn toàn lùi vào dĩ vãng".

Được khen nhiều, Dương Thanh cũng cảm thấy hết sức bất đắc dĩ.

"Đúng rồi, cậu Thanh đây tới nhà chúng tôi không chỉ vì giúp chúng tôi thôi đâu nhỉ?"
Lâm Thiên Tường đột nhiên hỏi.

Dương Thanh nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Ông chủ Lâm có biết Quỷ Môn của Miêu Thành?"
Nghe đến cái tên này, Lâm Thiên Tường hơi biến sắc, nhưng chỉ trong chớp mắt, sắc mặt lão ta đã khôi phục như thường.

Sau một hồi trầm mặc, lão ta mới gật đầu: "Tôi có biết, hơn năm mươi năm trước, tôi từng tới Miêu Thành.

Thật ra cổ độc mà tôi bị trúng phải chính là do một người phụ nữ ở Miêu Thành hạ cổ trong chuyến đi đó".

"Không chỉ có thế, những thành tựu mà tôi có được ngày hôm nay đều là nhờ người phụ nữ đó hỗ trợ".


Nghe Lâm Thiên Tường nói xong, Dương Thanh thoáng kinh ngạc.

Trước đây Khương Hùng từng nói cho anh hay, sau khi trở về từ Miêu Thành thì thực lực của Lâm Thiên Tường bỗng tăng vọt, không ngờ hết thảy đều có liên quan tới một người phụ nữ ở Miêu Thành.

"Tôi vốn không cố ý tìm hiểu chuyện riêng tư của ông chủ Lâm, nhưng ông cũng biết đấy, tôi và nhà họ Khương có quan hệ khá đặc biệt, ngay sau khi ông rời khỏi nhà họ Khương, bên đó đã xảy ra vài chuyện không hay".

"Mười mấy cao thủ của Quỷ Môn Miêu Thành đột nhiên xuất hiện, thực lực đều thuộc Vương Cảnh trung kỳ, trong đó có người đóng giả thành chủ nhánh ba của nhà họ Khương, có ý đồ thâu tóm toàn bộ gia tộc họ Khương".

"Sau khi nhiệm vụ thất bại, hơn chục cao thủ Vương Cảnh trung kỳ đồng loạt tự sát".

"Vì vụ việc quá mức nghiêm trọng, mà ông chủ Lâm lại trúng cổ độc nên tôi mới đến đây tính hỏi ông chủ Lâm chút chuyện về Quỷ Môn của Miêu Thành".

Dương Thanh thẳng thắn nói.

Lâm Thiên Tường và Lâm Hạo nghe Dương Thanh nói đến chuyện kia thì đều lộ vẻ khiếp sợ.

"Hơn chục cao thủ Vương Cảnh trung kỳ đều tự sát chết sạch?"
Lâm Thiên Tường ngơ ngác hỏi lại.

Dương Thanh gật đầu: "Nói đúng hơn, bọn họ đều là những cao thủ bị hạ cổ độc, mặc dù có thể đột phát ra thực lực Vương Cảnh trung kỳ nhưng đó đều do cổ trùng trong cơ thể kích phát tiềm lực cá nhân".

Dù vậy, việc này vẫn khiến Lâm Thiên Tường và Lâm Hạo rất kinh sợ.

Hơn chục cao thủ Vương Cảnh trung kỳ, toàn bộ Chiêu Châu này không có mấy gia tộc có thể sở hữu đội hình mạnh như vậy đâu.

Ở Vương thành Quan, phỏng chừng chỉ có Vương phủ họ Quan có thể có nhiều cao thủ Vương Cảnh trung kỳ như vậy thôi nhỉ?
Nhà họ Lâm bọn họ đúng là không được cỡ đó.

"Cậu Thanh muốn biết điều gì?"
Một hồi lâu sau, Lâm Thiên Tường mới bình tĩnh trở lại, nhìn về phía Dương Thanh, hỏi.

Dương Thanh đáp: "Tôi chỉ muốn biết, Quỷ Môn Miêu Thành rốt cuộc muốn làm gì?"

"Theo tôi được biết, không chỉ có Vương thành Quan mà cả Vương thành Tiết cũng có xuất hiện cao thủ của Quỷ Môn Miêu Thành".

"Lần này, người đóng giả làm chủ nhánh ba của nhà họ Khương là một người tên Miêu Chính Phong thuộc Quỷ Môn ở Miêu Thành.

Người này cũng trúng cổ độc, ban đầu tôi định buộc ông ta nói ra mục đích tới nhà họ Khương là gì, nhưng ngay khi ông ta định khai báo sự thật thì cổ độc đã bộc phát, chết trong nháy mắt".

"Ông ta mới chỉ nói mình tới đây theo mệnh lệnh của sư phụ".

Nghe Dương Thanh nói tới những chuyện đó, ánh mắt Lâm Thiên Tường bỗng toát lên sự sợ hãi.

"Cậu Thanh, tôi cũng không biết mục đích của Quỷ Môn ở Miêu Thành là gì.

Hơn năm mươi năm trước, tuy tôi từng đến Miêu Thành, nhưng người phụ nữ mà tôi từng tiếp xúc không phải người của Quỷ Môn, tôi chỉ biết người đó là người của Miêu Thành".

Lâm Thiên Tường nói, sắc mặt rất nghiêm túc: "Nếu không phải vì cậu Thanh đây đã cứu nhà họ Lâm chúng tôi thì có lẽ tôi sẽ không nói cho cậu những điều này, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu một câu, cao thủ của Miêu Thành nhiều vô cùng, hơn nữa thực lực còn sâu không lường được".

"Bất kể mục đích của Quỷ Môn ở Miêu Thành là gì, tôi hi vọng cậu đừng nên coi nhẹ, Quỷ Môn là tổ chức có thực lực đứng đầu Miêu Thành, chuyện bọn họ muốn làm, chắc chắn không phải việc chúng ta có thể tùy tiện nhúng tay vào".

"Tôi biết cậu Thanh rất mạnh, thậm chí còn là cao thủ Thần Cảnh, nhưng Miêu Thành cũng có cao thủ Thần Cảnh, hơn năm mươi năm trước đã nghe đồn nơi đó có ít nhất mười cao thủ Thần Cảnh".

Lúc này đến phiên Dương Thanh kinh ngạc.

Một nơi có tới mười cao thủ Thần Cảnh, đây là lần đầu tiên anh nghe nói tới.

Ngay cả bốn khu biên giới của Chiêu Châu cũng chỉ có bốn cao thủ Thần Cảnh trấn giữ mà thôi.

Trong khi đó, xét bề ngoài, bốn khu biên giới đã có thể coi là những nơi có sức chiến đấu mạnh nhất của Chiêu Châu rồi.

Vậy mà, một Miêu Thành lại sở hữu chí ít mười cao thủ Thần Cảnh, vượt qua cả bốn khu biên giới Chiêu Châu.

Đây quả thực là điều làm người ta không thể tưởng tượng nổi, nếu đó là thật thì Quỷ Môn ở Miêu Thành đúng là nơi anh không thể dễ dàng đụng vào.

Chỉ có điều, ở nhà họ Khương đã có mười gã cao thủ Vương Cảnh trung kỳ mất mạng, hơn nữa, tất cả đều có liên quan đến anh.

Lấy thực lực của Miêu Thành, bọn họ nhất định có thể tra ra được điều này.

Bởi vậy, mối thù giữa anh và Quỷ Môn của Miêu Thành hiển nhiên đã hình thành rồi.

Dương Thanh bỗng cười khổ một tiếng: "Quỷ Môn Miêu Thành một chốc đã tổn thất mười cao thủ Vương Cảnh, chỉ e, dù tôi không muốn chọc vào bọn họ, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho tôi đâu".

Nghe vậy, sắc mặt Lâm Thiên Tường trở nên căng thẳng, lão ta nhìn Dương Thanh, ánh mắt phức tạp: "Cậu nói rất đúng, Miêu Thành bỗng chốc tổn thất nhiều cao thủ như vậy, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu".

"Nếu có cơ hội, tốt nhất là cậu nên rời khỏi Chiêu Châu này đi, nếu không, sau này dù cậu có đi tới đâu, Quỷ Môn của Miêu Thành cũng sẽ tìm ra".

Dương Thanh lắc đầu: "Trốn tránh không phải là phong cách làm việc của tôi".

Mặc dù thực lực của Quỷ Môn ở Miêu Thành vô cùng kinh khủng nhưng Dương Thanh cũng sẽ không e ngại bọn họ.

Đúng là Miêu Thành có rất nhiều cao thủ Thần Cảnh, nhưng anh chưa bao giờ thừa nhận, mình chỉ là cao thủ Thần Cảnh.

"Hôm nay cứ coi như tôi chưa từng tới nhà họ Lâm đi!"
Dương Thanh bỗng lên tiếng.

Nói xong, anh quay đầu rời đi.

Mãi đến khi bóng dáng Dương Thanh biến mất khỏi tầm mắt, Lâm Thiên Tường mới lấy lại tinh thần, lão ta biết, anh nói vậy là không muốn nhà họ Lâm bị liên lụy.

"Bố, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Sau khi Dương Thanh đi rồi, Lâm Hạo mới hỏi Lâm Thiên Tường, sắc mặt rất lo lắng.

Lâm Thiên Tường trầm mặc một hồi, đáy mắt chợt lóe lên tia sáng kì dị, nói: "Lâm Thiên Tường ta đây, trước giờ không phải là kẻ vong ân phụ nghĩa".

"Cậu Thanh đó đã cứu nhà họ Lâm ta, vậy thì dù Quỷ Môn ở Miêu Thành có thực lực kinh khủng cỡ nào, nhà họ Lâm ta cũng không sợ".

.

ngôn tình ngược

Nghe bố mình nói thế, Lâm Hạo kinh ngạc vô cùng.

Theo như ông ta thấy, nhà họ Lâm chỉ có ông ta và Lâm Thiên Tường là mạnh nhất, nhưng thực lực mới đến Vương Cảnh hậu kỳ.

Trong khi đó, Quỷ Môn ở Miêu Thành có ít nhất mười cao thủ Thần Cảnh, chỉ sợ dù nhà họ Lâm muốn trở thành đối thủ của Quỷ Môn ở Miêu Thành cũng không có tư cách đó nhỉ?
Dẫu sao, thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, căn bản không phải cùng một cấp bậc, không thể so sánh.

Dù vậy, Lâm Thiên Tường vẫn lựa chọn đứng về phía Dương Thanh, đây quả thực là một ván cược điên cuồng.

"Bố, bố làm thế là vì báo ơn ạ? Hay là bố muốn đặt cược vào cậu Thanh đó?"
Lâm Hạo nhạy bén cảm nhận được ý đồ của Lâm Thiên Tường, bèn trầm giọng hỏi.

Lâm Thiên Tường sửng sốt, ngay sau đó bèn vui mừng nói: "Đúng như con nghĩ đấy, bố chuẩn bị lấy tương lai toàn bộ nhà họ Lâm chúng ta ra cược cậu Thanh sẽ thắng".

"Đương nhiên, trong đó cũng có một phần là vì báo ơn, dù sao, nếu không nhờ cậu Thanh, hiện giờ nhà họ Lâm ta đã bị diệt sạch rồi".

"Nhưng mà, nguyên nhân lớn hơn vẫn là bố rất coi trọng cậu Thanh, một cao thủ Thần Cảnh chưa tới ba mươi tuổi, chỉ cần cậu ấy có thể sống sót, tương lai nhất định sẽ đạt tới vị trí cao nhất của thế giới này".

Lâm Hạo khiếp sợ ra mặt, xưa nay Lâm Thiên Tường luôn nhìn người cực chuẩn, nhưng lão ta chưa từng đánh giá cao đến thế đối với bất kì người nào.

Song, ông ta ngẫm lại tuổi tác của Dương Thanh lúc này, lại liên tưởng tới thực lực khủng bố của anh, không thể không thừa nhận, Dương Thanh chính là người có thực lực mạnh nhất trong số những người ông ta từng biết.

Điều đáng sợ hơn cả là, Dương Thanh còn rất trẻ.

"Tung tin ra ngoài, nói rằng cậu Thanh là khách quý của nhà họ Lâm ta, bất kể ai dám động đến cậu ấy thì chính là động đến gia tộc họ Lâm này".

Lâm Thiên Tường bỗng đứng lên, mắt lóe sáng, chậm rãi nói: "Đối mặt với Quỷ Môn của Miêu Thành, cậu ấy còn có một vũ khí tất thắng".

"Ý của bố là?"
Lâm Hạo nghi hoặc hỏi.

"Yến Đô, Đế Thôn!"
Lâm Thiên Tường thong thả đáp.

- ---------------------------.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK