*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Anh là ai?”
Quan Hân quay lại thấy một người đàn ông lạ mặt đang nắm chặt cổ tay mình, lập tức cau mày lạnh giọng quát: “Buông ra!”
“Sư phụ!”
Quan Duyệt thấy anh kinh ngạc hô lên.
Người được Quan Duyệt gọi là sư phụ chỉ có thể là Dương Thanh.
“Cô bắt nạt một cô gái yếu đuối như vậy hơi quá đáng rồi đấy!”
Dương Thanh lạnh nhạt chất vấn Quan Hân rồi buông tay.
Bốn gã vệ sĩ áo đen bỏ mặc Quan Duyệt, nhao nhao tiến lên che chắn cho Quan Hân.
Còn Dương Thanh lại đi tới chỗ Quan Duyệt, cởi trói cho cô ta.
“Dừng tay!”
Quan Hân gào lên: “Sao anh dám nhúng tay vào chuyện của nhà họ Quan chúng tôi? Muốn chết hả?”
Dương Thanh làm như không nghe thấy, tiện tay kéo dây thừng một cái.
“Tạch tạch tạch!”
Sợi dây thừng kia vang lên tiếng đứt gãy.
Quan Hân trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin.
Bốn gã vệ sĩ áo đen đang bảo vệ cô ta cũng sợ ngây người.
Quan Duyệt rất khỏe nên dây thừng để trói cô ta được chế tạo bằng vật liệu đặc thù, dùng xe kéo đi cũng không hề hấn gì.
Loại dây thừng bền chắc dẻo dai như vậy lại bị Dương Thanh dùng tay kéo đứt, rốt cuộc anh phải mạnh tới mức nào?
Sau khi được tự do, Quan Duyệt kích động nói: “Em biết nếu em gặp chuyện, sư phụ sẽ không bỏ mặc em mà”.
Dương Thanh bình thản nói: “Tôi chỉ không quen nhìn một đám đàn ông xúm vào bắt nạt một cô gái yếu đuối.
Dù là người khác tôi cũng sẽ giúp”.
Nghe vậy, vẻ mặt Quan Duyệt trở nên buồn bã.
Quan Hân nghe xong cũng biết được quan hệ của hai người họ.
“Nếu anh không phải sư phụ của Quan Duyệt, tôi khuyên anh tốt nhất đừng xen vào chuyện của người khác”.
Quan Hân lạnh lùng nói: “Chính ông nội hạ lệnh chúng tôi phải dẫn Quan Duyệt về.
Anh đang nhúng tay vào chuyện của ông nội tôi đấy”.
“Chắc anh đã biết ông nội tôi là ai rồi nhỉ?”
Hành động vừa rồi của Dương Thanh đã dọa sợ Quan Hân.
Nếu là người khác dám xen vào chuyện này, cô ta đã cho vệ sĩ ra tay rồi.
Dương Thanh thờ ơ nói: “Không cần dùng Quan Vương để dọa tôi.
Dù hôm nay ông ta ở đây, tôi cũng sẽ nhúng tay”.
“Nếu Quan Duyệt đồng ý đi theo các người, tôi tuyệt đối không ngăn cản.
Nhưng cô ấy không muốn, đừng hòng dẫn cô ấy đi”.
Quan Duyệt được Dương Thanh bảo vệ, đứng sau nhìn bóng lưng anh, trong mắt tràn đầy cảm động.
Bao nhiêu năm ở nhà họ Quan, đây là lần đầu tiên có người đứng ra bảo vệ cô ta.
Sắc mặt Quan Hân tối sầm lại, trong lòng vô cùng kinh hãi.
Từ bao giờ ở Yến Đô xuất hiện một người như vậy?
Còn trẻ mà đã có khí thế kinh người.
Thậm chí cô ta còn hoài nghi Dương Thanh là Hoàng tử của Hoàng tộc nào đó.
“Tức là anh định che chở cho Quan Duyệt?”
Quan Hân chất vấn.
Dương Thanh không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.
“Hi vọng anh có thể mãi mãi che chở cho nó”.
Dứt lời, Quan Hân vung tay ra lệnh: “Đi!”
Cô ta lập tức dẫn theo bốn gã vệ sĩ bỏ đi.
“Xin lỗi sư phụ, em gây rắc rối cho anh rồi”.
Quan Duyệt áy náy nói.
Dương Thanh hờ hững lắc đầu: “Không có gì là rắc rối cả.
Tôi chỉ có thể giúp cô tới đây thôi.
Người của nhà họ Quan đã tới Yến Đô, nếu cô cứ tiếp tục ở lại sẽ rất dễ bị bắt về.
Cô mau rời khỏi đây đi”.
Quan Duyệt vốn đã định rời khỏi Yến Đô, chỉ là gặp phải Quan Hân ở sân bay, nếu không có lẽ lúc này đã đi rồi.
“Được, em lập tức đi luôn”.
“Đoàng!”
Cùng lúc đó, tiếng súng nổ vang trời.
Sau lưng Quan Duyệt tướm ra máu tươi, cả người đổ xuống.
“Quan Duyệt!”
Dương Thanh nổi giận gầm lên một tiếng, đỡ lấy cô ta.
Anh không thể ngờ được, một cô gái mới gặp anh hai lần đã sẵn sàng đỡ đạn cho anh.
Thực ra vừa rồi anh đã khóa chặt vị trí của tay súng.
Cho dù Quan Duyệt không chắn đạn, anh cũng có thể tránh được công kích của đối phương.
Nào ngờ, Quan Duyệt lại xông lên chắn cho anh.
“Vua Súng lần này phải có xếp hạng cao hơn Sith không ít”.
“Vua Súng bị thất bại, e là hắn vẫn sẽ tìm cơ hội ra tay với anh”.
Dương Thanh híp mắt lại: “Tôi chỉ lo hắn ta không dám làm gì tôi”.
Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu bỗng nhiên mở ra.
- ---------------------------.