Mục lục
Chiến thần Bắc Cảnh - Dương Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3240:

Thanh trường mâu trong tay ông lão như đang mang một hơi thở hết sức đáng sợ.

Cao thủ của nhà họ Khương cũng cảm nhận được, thanh trường mâu này tràn ngập một hơi thở cực mạnh, hiển nhiên, đây cũng là một thanh trường mâu linh khí.

Điều này làm cho các cao thủ của nhà họ Khương đều phải khiếp sợ vô cùng.

Ngay cả trong gia tộc Cổ Võ cũng không có nhiều linh khí, vậy mà hôm nay, trong Mục phủ nho nhỏ này đã có đến ba thanh linh khí xuất hiện, linh kiếm trong tay kiếm khách Ảnh Tử, con dao găm linh khí trong tay Dương Thanh, cùng với linh mâu trong tay Mục thành chủ.

Vậy chẳng phải là, nếu có thể tiêu diệt được Mục phủ, nhà họ Khương sẽ có thêm được ba thanh linh khí?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Khương Nham chợt trở nên điên cuồng.

Ông ta nhìn chằm chăm vào Mục thành chủ, nghiến răng nói: ‘Mục thành chủ, hôm nay tôi tới đây chỉ có ý định mang Dương Thanh đi, tốt nhất là ông chớ có xen vào việc của chúng tôi, bằng không, hôm nay chính là ngày Mục phủ biến mất!”

Mục thành chủ cười nhạt, đột nhiên, một hơi thở võ thuật vô cùng mạnh mẽ chợt bùng nổ từ trên người ông lão, hơi thở này tăng vọt ngang hàng với cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm.

Tay cầm thanh linh mâu, Mục thành chủ lúc này trông hệt như một vị thần giáng thế, một mình trông coi cửa thành, không một kẻ nào có thể xâm phạm.

Mục thành chủ quát lạnh: “Ai dám tiến một bước, giết không tha!”

Nhìn dáng vẻ hừng hực ý chí chiến đấu của Mục thành chủ, sắc mặt đám cao thủ nhà họ Khương đều trở nên cực kì khó coi.

Khương Nham nghiến răng ken két, nói: ‘Mục thành chủ, vậy là ông quyết tâm đối đầu với nhà họ Khương tôi, ông muốn khai chiến có đúng không?”

Mục thành chủ lạnh lùng nói: ‘Không phải tôi muốn đối đầu với nhà họ Khương các người mà là các người khinh rẻ Mục phủ này thái quá, đã dám tới đánh Mục phủ một lần, nay lại còn dám dẫn người tới gây sự lần nữa”.

“Nếu các người muốn khai chiến, vậy tùy ý đi, Mục phủ tôi sẵn sàng đón nhận! Nhưng tốt nhất các người nên nghĩ cho kĩ rồi hằng làm’.

“Tôi công nhận nhà họ Khương quả rất mạnh, nhưng vậy thì đã sao? Xin chớ quên, Thủ Hộ Minh đã có quy định, cao thủ Thiên Cảnh không được phép ra tay tấn công cao thủ dưới cảnh giới Thiên Cảnh”.

Mục thành chủ cho rằng, chỉ cần cao thủ Thiên Cảnh của nhà họ Khương không ra tay thì nhà họ Khương cũng không làm gì được Mục phủ.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là kiếm khách Ảnh Tử có thể thuận lợi đột phá tới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.

Lúc này, trong khoảng không phía trên Mục phủ, kiếm ý ngày càng trở nên mạnh hơn, chứng tỏ kiếm khách Ảnh Tử đã sắp đến thời khắc đột phá rồi.

Nhưng cũng vào thời khắc mấu chốt này, cao thủ của nhà họ Khương lại tới quấy rối, giá mà bọn họ tới muộn hơn nửa ngày, có lẽ kiếm khách Ảnh Tử đã có thể thành công đột phá, lúc ấy, Mục thành chủ cùng kiếm khách Ảnh Tử liên hợp với nhau, nhà họ Khương có thể làm gì được Mục phủ nữa?

Khương Nham hít sâu một hơi, cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, ông ta đường đường là con cháu dòng chính của gia tộc Cổ Võ họ Khương, lần trước đã phải quay về trong chiến bại, nếu lần này còn tay không mà về, chỉ sợ gia tộc sẽ hoàn toàn mất hết kiên nhẫn với ông ta thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK