Mục lục
Truyện: Chàng rể vô song (full) – Lâm Hàn – Dương Lệ – tác giả: Dương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

           

             Đám quý tộc nhìn vị trí Lâm Hàn đứng, sắc mặt trở nên tối tăm.  

             Anh đang đứng ở ngay vị trí bàn thứ nhất, quay lại nhìn những thế lực khác, nó chính là vị trí trung tâm, vị trí cao nhất.  

             Khi sắp xếp chỗ ngồi, đám quý tộc cũng biết đến vị trí đó nhưng vì thực lực của bốn nhà quý tộc cũng không chênh lệch là mấy nên dứt khoát để trống chỗ đó, bọn họ ngồi xuống dưới, xem như ngồi ngang hàng nhau.  

             Thế mà bây giờ chẳng hiểu thế nào Lâm Hàn lại đứng ở ngay vị trí đó, ý nói rằng địa vị của anh cao hơn đám quý tộc bọn họ nhiều.  

             Đám người đó không tin rằng Lâm Hàn chỉ vô tình đứng ở đó, có thể thấy đây là ý đồ của anh.  

             Tiêu Nhã thấy thế thì lặng lẽ bật cười, tên Lâm Hàn này đáng ghét thật.  

             Nhưng Tiêu Nhã không biết làm thế sẽ có hậu quả thế nào, cô ấy chỉ cần tin tưởng Lâm Hàn, phối hợp với anh là được.  

             Chắc chắn đám quý tộc kia sẽ bực bội, bọn họ là quý tộc, là thế lực cao nhất Hoa Hạ, luôn được tất cả mọi người ngước lên nhìn, làm gì có chuyện bị đè xuống thấp hơn người ta một bậc thế này.  

             “Đúng là làm bừa mà! Mau rời khỏi vị trí đó đi!", sắc mặt Khổng Trung Thiên âm u nói.  

             Gia chủ nhà họ Chu cũng khẽ nhíu mày bảo: “Cậu Lâm, cậu làm thế có hơi quá đáng”.  

             “Đúng vậy, đừng làm bừa như thế”, ông Khương cũng đanh mặt nói.  

             Có thể thấy ba quý tộc lớn đều nổi giận.  

             Lâm Hàn vẫn hờ hững không quan tâm, thật ra anh làm thế này cũng không có lợi là mấy, hành động này chủ yếu là để dập tắt cái oai của ba quý tộc này mà thôi, dù sao Lâm Hàn cũng chuẩn bị thống lĩnh tất cả những nhà quý tộc này nên cứ để bọn họ quen với cảm giác phải cúi đầu trước người khác, quen với cảm giác đứng dưới kẻ thù trước, sẽ có lợi cho họ về sau.  

             “Sao thế?”, Lâm Hàn cười lạnh lùng nói: “Quý tộc các người đối xử với khách như thế hả? Không cho ngồi thì thôi, cả chỗ đứng cũng muốn quyết định? Chẳng lẽ các người muốn tôi đứng bên ngoài sân vận động?”  

             “Ấy, không phải thế, không phải chúng tôi muốn chọn chỗ cậu đứng nhưng cái vị trí cậu chọn…”, ông Khương lộ vẻ xấu hổ, ông ta không muốn đắc tội với Lâm Hàn, anh nói thế khiến ông ta cảm thấy cực kỳ mất mặt.  

             “Cậu Lâm, chỉ cần cậu không đứng đó thì những chỗ khác cậu muốn đứng đâu cũng được, chúng tôi sẽ không hỏi tới”, Khổng Trung Thiên cũng lên tiếng.  

             “Đúng vậy, chúng tôi không cố tình muốn làm khó cậu, cậu đừng nói thế tội chúng tôi”, gia chủ nhà họ Chu cũng nói theo.  

             Lâm Hàn lại lắc đầu, không muốn cân nhắc về những lời đó, nói thẳng: “Tôi cảm thấy vị trí này cũng chẳng có gì mà? Rõ ràng là các người cố tình làm khó tôi, tôi cứ thích đứng đây đấy, bây giờ một là các người bắt đầu hội nghị, hai là đừng làm nữa. Cùng lắm thì chúng ta cứ đánh nhau luôn cho xong, các người ai không đồng ý thì cứ đứng ra, chúng ta đánh nhau!”  

             Tiêu Nhã bên dưới thấy thế thì lặng lẽ bật cười, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Lâm Hàn không chịu nói lý, đúng là hơi buồn cười.  

             Phần lớn thế lực vùng xám thành phố Thiên Kinh thấy thế, tuy biết Lâm Hàn đang muốn làm khó mấy nhà quý tộc nhưng dường như chuyện này không liên quan gì tới họ, Lâm Hàn làm khó đám quý tộc chứ đâu có làm gì họ, ngược lại ngồi xem cảnh này còn khá là vui ấy chứ.  

             Về phần ba quý tộc lớn thì lại không được vui như thế, bọn họ tức đến nỗi cắn răng nghiến lợi, nhìn nhau, ai cũng chần chừ.  

             Tất nhiên bọn họ không muốn cho Lâm Hàn đứng đây, đó là sự sỉ nhục với tất cả bọn họ nhưng bây giờ anh không chịu nói lý lại khiến người ta đau đầu.  

             Bọn họ đã đánh giá sai thực lực của Lâm Hàn, ít nhất anh cũng phải lợi hại hơn nhà họ Chu và nhà họ Khương đang bị tổn thất, và cũng không thua kém gì nhà họ Khổng.  

             Anh đã nói cực kỳ rõ ràng, ai đứng ra phản đối thì sẽ có trận chiến đầu tiên, ai dám ý kiến nữa?  

             Khổng Trung Thiên nhìn hai người còn lại, gia chủ nhà họ Chu và nhà họ Khương đều không muốn làm thế, bọn họ cũng nhìn Khổng Trung Thiên, ông ta luôn làm việc cẩn thận nên lại càng không muốn bốc đồng.  

             Tuy bọn họ có thể liên kết với nhau để nhắm vào Lâm Hàn, nhưng để một mình nhà họ Khổng làm chuyện đó thì chắc chắn là không, dù có chiến thắng cũng sẽ tổn hao rất nhiều, đúng là mất nhiều hơn được.  

             Bấy giờ, gia chủ của ba quý tộc lớn đều không muốn anh đứng đó, nhưng chẳng ai dám đứng ra phản đối lời anh, cảnh tượng trông có vẻ khá là hài hước.  

    Tiêu Nhã nhìn cảnh tượng trước mặt cũng cảm thấy hơi xấu hổ.  

             Rõ ràng ba quý tộc này đều không muốn, thậm chí rất không tình nguyện để Lâm Hàn đứng ở vị trí cao nhất kia, nhưng lại không có quý tộc nào chịu đứng ra đắc tội Lâm Hàn trước, chỉ đưa mắt nhìn nhau, đều đang do dự thoái thác.  

             “Ông chủ Khổng, bây giờ ông là quý tộc mạnh nhất, hay là ông đến đi”, ông Khương khách sáo nói.  

             Khổng Trung Thiên vội lắc đầu, đùa gì thế, sao ông ta có thể đi đắc tội Lâm Hàn trước được, như thế chẳng phải là hại nhà họ Khổng sao?  

             Khổng Trung Thiên vội nói: “Không không không, ông Khương có vai vế lớn nhất, chuyện này theo lý mà nói ông mới là người có tư cách nhất, hay là ông đến đi?”  

             Ông chủ Chu thì không nói gì, không muốn xen vào chuyện này, quá lắm thì cứ kéo dài thời gian như thế thôi.  

             Mấy gia chủ cứ mãi “nhường nhau” như thế mấy phút đồng hồ, nhưng vẫn không có quý tộc nào chịu đi đắc tội với Lâm Hàn đầu tiên.  

 

 

             

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK