Chương 159: Lén lẻn vào
"Tôi biết tặng món quà gì rồi".
Ông Vân cười khà khà nói: "Cậu chủ yên tâm, tôi đảm bảo món quà cậu tặng chắc chắn có thể làm tất cả mọi người kinh ngạc và khiến cho những người theo đuổi kia đều phải chào thua!"
"Thật à? Cái gì thế?", Lâm Hàn bỗng tò mò hỏi.
"Cái này thì tôi xin giữ bí mật, bởi vì món quà kia rất quý. Nó được vận chuyển từ nước ngoài về, trung gian mất khoảng hai ba ngày. Tới lúc đó, cậu chủ nhận được sẽ biết nó là gì thôi", ông Vân cười nói.
"Được, vậy tôi sẽ chờ món quà ấy của ông", Lâm Hàn gật đầu.
...
Một tuần sau, tại trang viên Hoàng Gia, đây là khách sạn cao cấp nhất nằm ở ngoại ô thành phố Đông Hải.
Khách sạn mang phong cách Châu Âu, xây dựng theo kiến trúc Gothic, trông tựa như một tòa lâu đài cổ đứng sừng sững.
Phía trước có bể phun nước, vườn hoa, tượng đá, đủ hết mọi thứ. Không khí trong lành tươi mát, tiếng chim hót truyền đến từ xa, làm cho con người ta có cảm giác sang trọng đậm phong cách cổ điển.
Lần này, tiệc sinh nhật của Hàn Hình Nhi được tổ chức tại đây.
Lâm Hàn dậy sớm, gọi xe đến trang viên Hoàng Gia.
Ở cổng có bảo vệ đứng trực.
Thấy Lâm Hàn tới, tuy đối phương ăn mặc bình thường, nhưng anh ta vẫn nở nụ cười lễ phép nói:
"Thưa anh, bên trong đang tổ chức tiệc sinh nhật, cả khách sạn đã được bao trọn. Nếu muốn đi vào thì mời anh đưa thiệp ra".
"Tôi không có thiệp mời", Lâm Hàn lắc đầu: "Là Hàn Hinh Nhi bảo tôi tới".
"Cô chủ bảo anh tới?", ánh mắt bảo vệ lóe lên, cung kính hỏi: "Xin hỏi anh tên là?"
"Lâm Hàn".
"Hóa ra là anh Lâm, mời anh vào trong!"
Mí mắt anh ta giật một cái, vẻ mặt càng thêm cung kính, để Lâm Hàn vào.
Trước khi đến, Hàn Hinh Nhi có dặn Lâm Hàn rằng mình đã báo một tiếng với bảo vệ rồi, anh chỉ cần nói tên ra là có thể vào.
Bước vào tầng một của khách sạn, bên trong được trang trí nguy nga lộng lẫy, trên nóc có những bức tranh cổ điển như thần biển Poseidon, nữ thần trí tuệ Athena đủ mọi màu sắc đậm chất cổ kính.
Lâm Hàn nhìn về phía đại sảnh, cũng đã có kha khá khách khứa đến.
Quần áo của họ đều là hàng cao cấp, đàn ông mặc vest đi giày da, đeo đồng hồ sang trọng. Phụ nữ thì diện những chiếc đầm dạ hội màu trắng, đeo dây chuyền kim cương sáng lấp lánh nổi bật trên cần cổ trắng ngần, cách xử xự tao nhã lộ ra phong thái của tầng lớp thượng lưu.
Lâm Hàn lại ăn mặc rất giản dị, áo thun, quần thể thao, đi giày bata, trông hoàn toàn đối lập với bọn họ.
Lâm Hàn vừa bước vào đã có rất nhiều ánh mắt có tò mò, bất ngờ và khinh thường dừng lại trên người anh.
Giữa đại sảnh là sân nhảy, có một nhạc sĩ tóc vàng mắt xanh đang ngồi đánh đàn piano, tiếng nhạc du dương êm dịu cứ quanh quẩn khắp cả phòng.
Mặt mày Lâm Hàn vẫn bình tĩnh dửng dưng trước những ánh nhìn kia. Anh bước đến trước bàn, bưng ít trái cây tìm một góc ngồi ăn.
Trái cây ở đây đều là hàng nhập khẩu, có thanh long, dưa hấu đen, cam navel...
Cộp, cộp, cộp!
Có tiếng bước chân truyền đến.
Một thanh niên bước vào.
Hắn ta mặc vest Armani, tóc vuốt keo sáng bóng chải ngược ra sau, tay đeo một chiếc đồng hồ Rolex sáng lấp lánh dưới ánh đèn.
"Lý Vĩnh Phú?"
Ánh mắt Lâm Hàn lóe lên, người thanh niên ấy đúng là Lý Vĩnh Phú.
Tiệc sinh nhật lần này, bố Hàn Hinh Nhi đã mời ông lớn trong các ngành. Lý Xuân Sinh - bố Lý Vĩnh Phú cũng có chút địa vị trong giới bất động sản, nên hắn ta tới đây được là điều hết sức bình thường.
Lâm Hàn đoán chắc chẳng bao lâu nữa sẽ còn có những người có địa vị cao hơn tới.
"Cậu Lý, lâu rồi không gặp!"
Vừa nhìn thấy Lý Vĩnh Phú, lập tức có người nhiệt tình bước tới bắt chuyện.
"Gần đây, nghe nói bên cậu đang thầu dự án cải tạo khu Bành Hộ, không biết làm đến đâu rồi?"
"Hóa ra là tổng giám đốc Trương!"
Lý Vĩnh Phú cũng cười nói: "Bây giờ, khu Bành Hộ đều do Phùng Thạch phụ trách, công ty chúng tôi được chia chút nước canh đã tốt lắm rồi. Ngược lại, tôi nghe nói gần đây công việc bên mảng vật liệu xây dựng của tổng giám đốc Trương mới đang làm ăn phát đạt đó!"
Rất dễ nhận thấy là Lý Vĩnh Phú thường xuyên tham gia các bữa tiệc xã giao như này, mạnh vì gạo bạo vì tiền, chỉ một lát đã nói chuyện vui vẻ với những người kia.
Đây không đơn giản chỉ là tiệc sinh nhật mà còn là nơi các nhân vật trong giới thượng lưu trao đổi tin tức và hợp tác với nhau.
"Hửm?"
Lý Vĩnh Phú đảo mắt, trong lúc vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở trong góc nọ.
Đó là một chàng trai đang ngồi cặm cụi ăn trái cây.
"Lâm Hàn?"
Lý Vĩnh Phú nhướng mày, nhấc chân đi đến chỗ Lâm Hàn.
"Ồ, cậu Lý, sao lại bỏ đi rồi?"
Những người đang nói chuyện với Lý Vĩnh Phú đều đi theo sang.
"Lâm Hàn, sao anh lại ở đây?", Lý Vĩnh Phú đi đến trước mặt anh, lạnh giọng hỏi.
"Tôi tới tham gia tiệc sinh nhật".
Lâm Hàn ăn trái cây, không thèm ngẩng đầu lên nói.
"Anh tới tham gia tiệc sinh nhật?"
Lý Vĩnh Phú sửng sốt, sau đó bật cười:
"Lâm Hàn, anh đùa tôi đó hả? Tiệc sinh nhật này là của cô Hàn Hinh Nhi - con gái rượu ông trùm nhà giàu số một thành phố Đông Hải. Người có mặt đều là những nhân vật nhân vật nổi tiếng, tầng lớp thượng lưu, các ông lớn trong mọi ngành nghề. Anh nói mình tới tham gia bữa tiệc á? Đừng buồn cười thế được không?"
Lúc này, có bốn năm người bước tới.
"Cậu Lý, cậu quen chàng trai này à?"
Có người đánh giá Lâm Hàn một lượt, thấy đối phương chỉ mặc đồ thể thao bình thường đến tham gia tiệc, ánh mắt lập tức hiện lên vẻ khinh thường.
"Quen chứ!"
Lý Vĩnh Phú chỉ vào Lâm Hàn, nói với mọi người:
"Anh ta là một tên thất nghiệp, mỗi ngày ở nhà ăn no chờ chết, ngay cả một công việc bình thường cũng không có! Hoàn toàn là nhân vật dưới đáy xã hội. Vậy mà ban nãy, anh ta chẳng biết xấu hổ nói mình đến đây tham gia tiệc sinh nhật!"
"Nhân vật dưới đáy xã hội mà có tư cách tới tham gia sinh nhật của cô Hàn ư?"
"Không phải là tên nhóc này lén lẻn vào đó chứ!"
"Chắc thế rồi. Anh nhìn xem quần áo anh ta kìa, tổng cộng còn chưa tới hai trăm tệ".
Mọi người đều nhìn Lâm Hàn bằng ánh mắt khinh thường, chỉ trỏ bàn tán anh.
"Lâm Hàn, loại người dưới đáy xã hội như anh hoàn toàn không có tư cách xuất hiện ở đây!"
Lý Vĩnh Phú lạnh lùng mở miệng:
"Nếu anh nói mình tới tham gia tiệc sinh nhật, tôi đây cũng không muốn vu khống rằng anh lén lẻn vào. Vậy đi, anh lấy thiệp mời ra thì chúng tôi sẽ tin lời anh!"
"Thiệp mời? Tôi không có", Lâm Hàn lắc đầu nói.
"Không có thiệp mời! Nếu thế thì anh vào đây bằng cách nào!", Lý Vĩnh Phú thoáng lớn tiếng, giọng đầy khinh thường nói:
"Chúng tôi đều có thiệp, mà anh lại không, thế chẳng phải lẻn vào thì là gì?"
"Đúng đó, tất cả mọi người có thiệp hết, nhưng anh ta lại không".
"Vậy chắc chắn là lẻn vào rồi".
"Thực ra tên nhóc này vừa vào tôi đã chú ý tới. Chuyện thứ nhất cậu ta vào là tìm đồ ăn".
"Rõ ràng là lẻn vào ăn vụng!"
"Những trái cây kia đều là hàng nhập khẩu, có giá cả cực kì đắt đỏ. Những thứ cậu ta đang ăn thôi cũng đã khoảng một năm tiền lương rồi!"
"Lúc nãy chẳng phải cậu Lý đã nói rồi sao, thằng nhóc này thất nghiệp thì lấy đâu ra lương?"
"Chàng trai kia, nhân phẩm có vấn đề thật ấy chứ!"
Mọi người lại bàn tàn xôn xao.
"Lâm Hàn, anh không có thiệp mà còn lén lẻn vào, đạo đức đúng là bị chó gặm!", Lý Vĩnh Phú hét lên:
"Bảo vệ, bảo vệ đâu rồi! Mau tới đây quăng tên này ra ngoài!"