Mục lục
Truyện: Chàng rể vô song (full) – Lâm Hàn – Dương Lệ – tác giả: Dương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 360: Thủ đoạn của Hồng Chính

Hơn nữa thủ đoạn này, hầu hết các cổ đông ở đây đều không có khả năng ứng phó.

Cả phòng VIP trở nên im lặng.

Ánh mắt những cổ đông này loé lên, nhưng không ai lên tiếng đồng ý trước.

Cổ phần, họ không nỡ.

Nhưng không bỏ tiền ra mua thiết bị bảo vệ môi trường, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn nhà máy bị đóng cửa.

“Các vị cảm thấy đề nghị của tôi thế nào, đừng im lặng nữa!”

Nhìn thấy cảnh này, Hồng Chính hơi nhíu mày, nhìn ông chủ ngồi trước mặt, nhẹ giọng nói:

“Ông chủ Lý, ông lên cho ý kiến trước đi”.

“Ông có 10% cổ phần nhà máy sợi hoá học phía Tây thành phố Kim Lăng, nếu ông chịu bán lại cổ phần của nhà họ Hồng, ông sẽ không cần phải trả tiền mua thiết bị bảo vệ môi trường”.

“Dựa theo tỷ lệ, ông có 10% cổ phần, nói thế nào thì mua thiết bị bảo vệ môi trường ông cũng phải bỏ ra 300 triệu tệ!”

“300 triệu tệ!”

Ông chủ Lý lên tiếng: “Ông chủ Hồng, tài sản tôi sở hữu cũng chỉ hơn 90 triệu tệ thôi, ông bảo tôi lấy đâu ra 300 triệu tệ?”

“Không có tiền? Không có tiền thì chuyển nhượng cổ phần, ông cũng không thể trơ mắt nhìn nhà máy sợi hoá học đóng cửa vì không bảo vệ môi trường chứ!”, Hồng Chính bình tĩnh nói:

“Hơn nữa ông đã có cháu, cũng đến lúc về hưu rồi, an hưởng tuổi già, hạnh phúc gia đình, tham gia vào giới kinh doanh tàn khốc làm gì nữa?”

Sắc mặt ông chủ Lý thay đổi, cuối cùng chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói:

“Ông chủ Hồng, ông nói có lý, tôi… tôi đồng ý chuyển nhượng cổ phần”.

“Quyết định của ông rất sáng suốt”.

Hồng Chính mỉm cười, sau đó lại nhìn sang ông chủ khác: “Ông chủ Trương, ông có 3% cổ phần ở nhà máy dầu thô. Theo tỷ lệ, ông cần chi 10 triệu tệ, ông có đủ tiền không?”

“Ông chủ Hồng, ông đừng nói nữa, tôi chuyển nhượng cổ phần!”

Ông chủ Trương cay đắng nói, ông ta không có tiền.

Hồng Chính gật đầu, mọi việc đều nằm trong tầm kiểm soát của ông ta.

Cứ như vậy, chưa tới nửa tiếng, các ông chủ có mặt ở đây đều bằng lòng từ bỏ cổ phần trong tay. Nhà họ Hồng bỏ ra 20 tỷ tệ để mua thiết bị bảo vệ môi trường.

“Cách hay!”

Lâm Hàn quan sát từ đầu đến cuối, anh phải cất lời khen ngợi thủ đoạn thương mại của Hồng Chính.

Không có tiền mua thiết bị bảo vệ môi trường thì chuyển nhượng cổ phần, nhà họ Hồng sẽ bỏ tiền ra mua!

Tóm lại, không thể đóng cửa nhà máy.

Trong lòng Lâm Hàn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Ý nghĩ này khiến sống lưng Lâm Hàn lạnh toát.

Nếu Hồng Chính cấu kết với công ty sản xuất thiết bị bảo vệ môi trường, cố ý nâng giá lên để những cổ đông nhỏ này không có khả năng chi trả…

Càng nghĩ, Lâm Hàn càng sốc.

Nếu thật sự là vậy thì thủ đoạn thương mại của Hồng Chính thật sự khiến người khác phải thán phục.

“Haha, xem ra các vị đều là người biết tính toán, biết tiến biết lùi!”

Sau khi thuyết phục được những ông chủ này, Hồng Chính cười lớn, cầm ly rượu lên và nói với mọi người:

“Muốn sống trong xã hội này thì phải hiểu nguyên tắc rút lui khi đang có thế lực! Tôi rất vui khi thấy mọi người cùng từ bỏ cổ phần! Mặc dù để mua lô thiết bị bảo vệ môi trường lần này, nhà họ Hồng phải bỏ ra 20 tỷ, nhưng chúng tôi sẵn sàng bỏ ra số tiền này vì mọi người!”

“Chỉ cần những nhà máy đó có thể phát triển ổn định, lỗ một chút cũng đáng! Tôi mời mọi người một ly!”

“Cảm ơn ông chủ Hồng!”

“Đúng đó, nếu không có ông chủ Hồng, chúng tôi thực sự bó tay với thiết bị bảo vệ môi trường lần này!”

“Đến lúc đó chỉ có thể trơ mắt nhìn nhà máy đóng cửa!”

“Chúng tôi nên kính rượu ông chủ Hồng mới phải!”

Một số cổ đông tỏ ra biết ơn, nâng ly rượu lên uống cạn.

“Việc này không thể chậm trễ, Ngọc Nhi, con đưa hợp đồng chuyển nhượng cho các ông chủ xem. Nếu không có vấn đề gì, chúng ta cùng ký đi!”, Hồng Chính đặt ly rượu xuống rồi nói.

“Vâng thưa bố”.

Hồng Ngọc cầm cặp tài liệu lên, lấy từng xấp hợp đồng ra rồi đưa cho các cổ đông theo tên của họ.

Hiển nhiên, họ có chuẩn bị mà tới.

“Mọi người ký tên đi”.

Sau khi hợp đồng được phân phát hết, Hồng Chính cười nói.

Những cổ đông đó bắt đồng ký tên lên hợp đồng.

Sau khi làm xong hết mọi việc, Hồng Chính nhếch môi, nở nụ cười nhàn nhạt, nhưng vẻ mặt vẫn như cũ.

Kể từ bây giờ, cổ phần của tất cả nhà máy đã về tay nhà họ Hồng.

“Ông chủ Hồng, tôi nghe nói nhà họ Hồng mua thiết bị bảo vệ môi trường với giá 20 tỷ tệ, có vẻ hơi có áp lực”, lúc này Lâm Hàn nói:

“Ông chủ Trần của chúng tôi cũng muốn góp chút tiền giúp nhà họ Hồng mua thiết bị bảo vệ môi trường, chỉ cần nhà họ Hồng cho chúng tôi một ít cổ phần là được”.

“Cậu là cái thá gì? Ở đây cũng có chỗ cho một người làm như cậu lên tiếng à?”

Ánh mắt Hồng Chính như điện chớp, nhìn Lâm Hàn với vẻ lạnh lùng sắc bén, cảm giác áp bách ập tới.

Nếu người bình thường cảm nhận được hơi thở này, họ sẽ run lên vì sợ hãi, nói không nên lời.

Nhưng Lâm Hàn, vẻ mặt anh không thay đổi, hờ hững nói:

“Tôi không phải cái thá gì, tôi là trợ lý của ông Trần”.

“Ông chủ Hồng, chuyện giúp nhà họ Hồng mua thiết bị bảo vệ môi trường lần này do Lâm Hàn toàn quyền xử lý và giúp tôi đàm phán”, Trần Nam toét miệng cười:

“Dù sao tôi cũng vừa mới về nước, có rất nhiều chỗ không hiểu. Vậy nên chuyện này giao cho cậu ấy, tôi chỉ phụ trách chi tiền thôi”.

Vẻ ngoài của Trần Nam khiến người khác có cảm giác anh ta là kẻ ngốc nhiều tiền.

Ánh mắt Hồng Chính loé lên, Lâm Hàn, cái tên này khá quen, hình như ông ta đã nghe thấy ở đâu, nhưng nhất thời không nhớ ra.

“Thì ra là thế, anh Trần, anh không nói sớm!”

Sau đó ông ta lập tức nở nụ cười: “Vừa rồi tôi còn không hài lòng, ngay cả một người làm mà anh Trần cũng không dạy bảo được thì có tư cách gì thương lượng chuyện làm ăn với tôi. Lâm Hàn, nếu chuyện này do cậu chịu trách nhiệm hoàn toàn thì cậu nói xem, cậu muốn đầu tư thế nào?”

“Ban đầu chúng tôi định đầu tư 6 tỷ tệ để có được tỷ lệ cổ phần tương đương của những nhà máy đó”, Lâm Hàn mỉm cười:

“Nhưng bây giờ toàn bộ cổ phần của nhà máy đều do ông chủ Hồng nắm giữ. Tôi thấy thế này, chúng tôi sẽ lấy 45% cổ phần của ông chủ Hồng”.

“45%?”

Mí mắt Hồng Chính giật giật, nhiều cổ phần như vậy, sáu tỷ tệ đương nhiên không đủ, ít nhất cũng phải 9 tỷ tệ!

Ông ta nhìn Trần Nam chăm chú, đối phương muốn có 45% cổ phần, hiển nhiên chắc chắn có thể bỏ ra 9 tỷ.

Ông ta không ngờ Trần Nam lại giàu có như vậy.



“45% cổ phần!”

“Anh Trần này giàu vậy sao?”

Những cổ đông nhỏ và các ông chủ đều há hốc mồm kinh ngạc.

Hồng Chính hỏi xác nhận lần nữa: “Lâm Hàn, muốn có 45% cổ phần thì cậu phải bỏ ra 9 tỷ tệ, cậu có đủ tiền không?”

“Yên tâm, ông chủ Trần của chúng tôi không có gì nhiều, chỉ có tiền là nhiều”, Lâm Hàn cười tự tin.

Hồng Chính im lặng, ánh mắt không ngừng loé lên.

Hồng Ngọc ở bên cạnh cũng xoa cằm, chìm vào suy tư.

Đây là chuyện lớn đối với cả nhà họ Hồng.

Dù sao chuyển nhượng 45% cổ phần cho người khác, mặc dù nói nhà họ Hồng nắm quyền kiểm soát nhà máy, nhưng nếu sau này có chuyện gì, chưa biết chừng lại bị đối phương tu hú chiếm tổ.

“Được, tôi đồng ý!”

Sau khi suy nghĩ gần nửa phút, Hồng Chính đập bàn, quả quyết nói.

“Bố…”

Vẻ mặt Hồng Ngọc thay đổi, định lên tiếng.

“Ngọc Nhi, con đừng nói gì, bố biết con đang nghĩ gì”, Hồng Chính giơ tay lên ngắt lời cậu ta.

 



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK