Chương 153: Vương Huy sụp đổ
Nghe đến đây, biểu cảm Vương Huy hơi khựng lại, nhìn Hàn Hinh Nhi rồi nói:
"Được rồi, 5kg trứng cá tầm thì 5kg trứng cá tầm! Gọi đi! Chỉ cần Hinh Nhi thích ăn thì gọi cái gì cũng được!"
Lâm Hàn lướt nhìn menu, lại gọi:
"Cho tôi một con cá sủ vàng, tôi muốn kho mà bỏ ít ớt thôi".
"Thưa anh, cá sủ vàng này nhà hàng chúng tôi chỉ bán theo ký chứ không bán theo con ạ", nhân viên phục vụ ho nhẹ: "Một ký giá 8 ngàn tệ ạ".
"Sao thế, cậu Vương đãi khách, anh ta giàu lắm đấy, lẽ nào mỗi con cá sủ vàng mà cũng không ăn nổi sao?", Lâm Hàn nhướng mày nhìn nhân viên phục vụ.
Lúc này, sắc mặt Vương Huy dần xám xịt.
"Lâm Hàn, cá sủ vàng này phân bố khắp vùng biển phía nam và phía đông của Hoa Đông, vô cùng quý hiếm. Loài cá này trước giờ chưa bán theo con bao giờ, nhà hàng nào cũng chỉ bán theo ký!"
"Nếu cậu muốn mua cả con, một con cá sủ vàng nhỏ cũng đã 15kg rồi, giá cũng vài trăm ngàn tệ! Cơ mà tôi cũng không tiếc gì mấy trăm ngàn đâu, nhưng cậu gọi cả con cá như vậy làm sao bốn người chúng ta có thể ăn hết chứ?"
"Nếu không ăn hết tôi và Hinh Nhi sẽ đóng hộp mang về ăn tiếp, có sao đâu?", Lâm Hàn nhìn Vương Huy:
"Cậu Vương à, cậu mời Hinh Nhi ăn cơm, đừng nói là trả không nổi ít tiền này nha!"
"Cậu..."
Vương Huy khẽ cắn răng rồi liếc nhìn Hàn Hinh Nhi, sau cùng anh ta vẫn nói:
"Được rồi, vậy thì gọi một con cá sủ vàng đi!"
"Vâng!", nhân viên phục vụ gật đầu.
Lâm Hàn tiếp tục xem menu.
Mà lúc này, trong lòng Vương Huy đang rỉ máu, xót ví không thôi.
Chỉ mới có hai món đã hơn 500 ngàn tệ rồi.
Số tiền này đối với Vương Huy mà nói cũng không đáng là bao, nhưng mà chỉ lấy số tiền này mua hai món ăn, khác nào đốt tiền chứ? Tiền của nhà anh ta cũng không phải trên trời rớt xuống!
Ánh mắt Vương Huy gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Hàn, chỉ mong Lâm Hàn đừng gọi thêm nữa, mà dù có gọi thì cũng gọi đại vài món tầm một ngàn thôi, thế thì anh ta còn có thể chịu nổi.
Lâm Hàn lại lên tiếng:
"Cho tôi 5kg nấm truffle trắng! Phải dùng chảo làm bằng bạc nguyên chất 99% có tay cầm titan chế biến nhé, à nhớ để thêm một ít dầu ô liu".
Rầm!
Nghe đến đây, rốt cuộc Vương Huy cũng không nhịn nổi mà đập bàn, anh ta đứng lên trừng mắt nhìn Lâm Hàn:
"Lâm Hàn, cậu đủ chưa hả! Cậu có biết nấm truffle trắng bao nhiêu tiền một ký không! Ít nhất cũng 40 ngàn một ký đấy, cậu vừa gọi liền gọi hẳn 5kg? Cậu xem nấm truffle trắng là cải trắng hả!"
Vương Huy sắp phát điên rồi!
Cái tên nghèo kiết xác này đang giả điên với anh ta à!
Để cậu ta gọi món, mấy món bình thường không gọi, hết lần này tới lần khác cứ chọn những món đắt tiền, hơn nữa còn là loại vô cùng đắt tiền là đằng khác.
Mới gọi có 3 món đã tiêu hết của anh ta hơn cả triệu tệ rồi!
Vả lại, chỉ chọn những món đắt đỏ, tầm mắt của một tên nghèo kiết xác có thể biết đến những loại này sao?
"Khụ khụ, xin lỗi anh, tôi xin phép giải thích một chút với anh", nhân viên phục vụ ho nhẹ nói:
"Nấm truffle trắng của nhà hàng chúng tôi nhập từ thị trấn Alba của Ý, đây là loại nấm đắt nhất trên thế giới, nửa ký đã 18 ngàn USD, đổi sang tiền Hoa Hạ chúng ta cũng hơn 120 ngàn tệ rồi ạ"
"Hơn nữa, nhà hàng chúng tôi cũng không trữ nhiều, chỉ có 250g thôi ạ".
Sau khi nói xong, nhân viên phục vụ lại nhìn Lâm Hàn bằng một ánh mắt sâu xa khó lường.
Chàng thanh niên này không hề đơn giản như bề ngoài anh thể hiện, lại còn biết phải dùng chảo làm bằng bạc nguyên chất có tay cầm titan chế biến nấm truffle trắng.
Nên biết, chỉ có dùng loại chảo này chế biến, nấm truffle trắng mới có thể đạt đến mùi vị tuyệt vời nhất.
"Còn có 250g thôi à!", Lâm Hàn tỏ ra vô cùng thất vọng, anh nói: "Vậy 250g thôi cũng được! Mà phải nhớ dùng chảo bạc nguyên chất chế biến đấy nhé, nấu một lát thì bỏ thêm ít dầu ô liu vào".
"Vâng, thưa anh", nhân viên phục vụ gật đầu: "Anh còn muốn gọi thêm gì không ạ?"
"Để tôi xem đã", tầm mắt Lâm Hàn tiếp tục đặt trên menu.
"Còn chọn nữa hả!"
Vương Huy híp mắt, trái tim thắt chặt, suýt nữa thì đã té khỏi ghế rồi.
Mới gọi có 3 món đã gần cả triệu tệ rồi.
Nếu lại để cho Lâm Hàn chọn món, một triệu cũng không đủ cho cậu ta chọn đâu!
"Hinh Nhi, ba món này đủ rồi ha".
Vương Huy gượng cười nhìn về phía Hàn Hinh Nhi.
"Ba món sao mà đủ chứ, vả lại những món mà Lâm Hàn chọn tôi cũng không thích ăn, đợi anh ấy chọn xong thì đến tôi chọn nữa", Hàn Hinh Nhi hờ hững đáp.
"Vương Huy à, chút tiền lẻ này nếu anh không trả nổi thì nói một tiếng, tôi trả cũng được mà".
"Sao mà trả không nổi chứ!"
Vương Huy cười xòa: "Với lại làm gì có chuyện mời ăn cơm mà để con gái trả tiền chứ".
"Cho tôi 5kg Hasma đi", lúc này, Lâm Hàn lại lên tiếng: "Hầm cho mềm rồi rắc thêm thì là vào".
"5... 5kg Hasma sao!"
Rốt cuộc thì Vương Huy cũng không chịu nổi nữa, té bịch xuống đất.
Hasma này là cống phẩm của cung đình thời xưa, chỉ có vua mới được ăn.
Ngày nay, giá cả vẫn cao ngất ngưỡng, 500g cũng đã tầm 5 ngàn tệ rồi.
Lâm Hàn vừa mở miệng thì đòi 5kg, ít nhất cũng 50 ngàn tệ đấy!
"Tên nghèo kiết xác này, cậu chọn những món bình thường chút thì chết hả!"
Vương Huy giận đến siết chặt nắm đấm, anh ta đang khao khát được bóp chết Lâm Hàn.
"Cậu Vương, anh không sao chứ?"
Lâm Hàn nhìn Vương Huy bị té dưới đất với vẻ mặt đầy lo lắng.
"Không sao, không có gì đâu, khi nãy đi gym chân có chút rụng rời, không cẩn thận nên té thôi, cậu chọn món tiếp đi".
Vương Huy xua tay gượng cười, cố tỏ ra mình vẫn ổn, dù sao thì cũng có người đẹp ngồi đối diện, phải giữ vững hình tượng.
"Thật may quá, không sao thì tốt rồi", Lâm Hàn lại nói tiếp: "Vậy tôi gọi món tiếp đây, cho tôi 5kg gan ngỗng kiểu Pháp!"
"5kg gan ngỗng!", Vương Huy trợn trắng mắt.
"Cậu Vương, anh yên tâm đi, tôi ăn hết được mà, dù ăn không hết tôi cũng sẽ đóng hộp mang về ăn tiếp, tuyệt đối sẽ không lãng phí đâu", Lâm Hàn cười toe toét.
Vương Huy không nói gì, anh ta đang tính nhẩm 5kg gan ngỗng kiểu Pháp này giá bao nhiêu.
Tay nghề của đầu bếp nhà hàng Thiên Thượng Nhân Gian đều thuộc hàng bậc nhất, giá cả gan ngỗng Pháp vốn không quá đắt, nhưng qua tay nghề hảo hạng của những đầu bếp này, 500g cũng phải 2 ngàn tệ rồi.
5kg là 20 ngàn tệ!
"20 ngàn tệ... Cũng không nhiều lắm".
Vương Huy nghĩ thầm trong bụng, vừa nhớ đến còn trứng cá tầm giá 400 ngàn tệ, một con cá sủ vàng mấy trăm ngàn lại còn 50 ngàn tệ Hasma, anh ta lại thấy tim mình rỉ máu không thôi.
Anh ta ước chừng bữa cơm hôm nay cũng phải cả triệu tệ chứ không ít.
Quả nhiên, Lâm Hàn lại gọi thêm mấy món vô cùng đắt đỏ, nào là cá ngừ vây xanh, thịt bò Kobe, dưa hấu đen...
Những món này cộng lại cũng phải 200 ngàn tệ.
Không dừng ở đó, Lâm Hàn còn khui một chai Romanee-Conti, trị giá 1 triệu 200 ngàn tệ.
"Tổng cộng cũng tầm 2 triệu 3 rồi".
"Không phải ít nhất là 1 triệu, mà là 2 triệu 3 đấy!"
"Hơn nữa cũng chỉ mới có một mình tên nghèo kiết xác này gọi thôi!"
Vương Huy nhìn Lâm Hàn với cặp mắt đỏ ngầu, anh ta dường như sắp sụp đổ rồi.
"Một mình tên nghèo kiết xác nhà cậu ăn của tôi 2 triệu 3!"
Vương Huy đang khao khát muốn bóp chết Lâm Hàn ngay lập tức!
Nhưng lúc này, Lâm Hàn lại chuyển menu cho Hàn Hinh Nhi.
"Hinh Nhi, em cũng chọn vài món đi, dù sao cũng là cậu Vương đãi khách mà!"
"Vâng!"
Hàn Hinh Nhi cầm lấy menu, nhưng cô ta cũng không chơi ác như Lâm Hàn, chỉ gọi đại vài món ăn.
Sau khi gọi món xong, thì có tiếng gõ cửa "cộc cộc" vang lên.
"Chào quý khách, tôi là giám đốc của Thiên Thượng Nhân Gian, có tiện để tôi vào một lát không ạ?"