Mục lục
Truyện: Chàng rể vô song (full) – Lâm Hàn – Dương Lệ – tác giả: Dương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

 
             Trong phòng ăn.  

             Dương Lệ chú ý thấy vẻ mặt kỳ lạ của Chu Nhã Thiến thì hỏi: “Sao vậy? Có chuyện gì thế?”  

             Chu Nhã Thiến đã không còn vẻ suy sụp lúc nãy nữa, bây giờ cô ta lại mang vẻ cao ngạo, xa cách.  

             Chu Nhã Thiến không chút do dự, vào thẳng vấn đề: “Không có gì, chỉ là tớ thấy Lâm Hàn không xứng với cậu lắm”.  

             Dương Lệ nghe vậy thì sửng sốt.  

             Trước đây khi Dương Lệ còn làm việc dưới trướng Chu Nhã Thiến, cô ta không chỉ một lần nói với cô rằng Lâm Hàn không xứng với cô, đề nghị cô ly hôn rồi tìm một người xứng với cô hơn.  

             Ban đầu đương nhiên Dương Lệ mặc kệ, chỉ nhận định là Lâm Hàn. Nhưng dù sao khi ấy Chu Nhã Thiến cũng là sếp của cô, cho dù quan hệ cá nhân không tốt thì cũng là sếp mình nên Dương Lệ không nói gì mà chỉ qua loa cho xong chuyện.  

             Nhưng bây giờ Chu Nhã Thiến lại nói như thế khiến Dương Lệ hơi khó chịu.  

             Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Dương Lệ đã dần hiểu được thân thế và thực lực thật sự của Lâm Hàn.  

             Chưa nói đến gia cảnh đáng sợ của Lâm Hàn hiện giờ, dù là năng lực của anh, Dương Lệ cũng đã được thấy. Sao anh có thể là loại người vô dụng được? Ngược lại chính vì năng lực của Lâm Hàn quá đáng sợ, thu hút rất nhiều sự chú ý của những người xung quanh nên anh mới phải giấu và khiêm tốn suốt như vậy.  

             Không nói đâu xa, thành tựu hiện tại của Dương Lệ thực ra cũng là do có Lâm Hàn giúp đỡ.  

             Mặc dù năng lực của Dương Lệ đúng là đã tăng lên rất nhiều sau khi vào quỹ đầu tư Nhân Phàm, nhưng cũng không thể thăng chức liên tục trong thời gian ngắn và trở thành CEO của một công ty khổng lồ như Nhân Phàm được.  

             Trong một công ty, không phải cứ có năng lực là được thăng chức, mà còn cần cân nhắc mọi khía cạnh.  

             Chỉ riêng việc có xứng đáng với sự tin tưởng của công ty hay không và có đáng để giao một vị trí quan trọng cho một người hay không cũng cần rất nhiều thời gian để cân nhắc.  

             Đặc biệt là CEO của một công ty, có thể quyết định hướng đi trong tương lai của toàn bộ công ty thì lại càng quan trọng hơn, cần phải xem xét trong thời gian dài. Thậm chí nếu là bình thường, Dương Lệ mới chỉ vào công ty chưa đến hai năm không thể trở thành CEO, chỉ có người đã làm ở công ty nhiều năm mới có cơ hội.  

             Nhưng với sự âm thầm giúp đỡ của Lâm Hàn, mọi chuyện đương nhiên sẽ khác.  

             Mà bây giờ Chu Nhã Thiến lại vẫn nói như vậy, cảm thấy Lâm Hàn không xứng với Dương Lệ, cô ta coi thường Lâm Hàn như vậy khiến Dương Lệ hơi khó chịu.  

             Nhưng đương nhiên Dương Lệ không thể nói cho Chu Nhã Thiến chuyện về Lâm Hàn, chắc chắn cô phải giữ bí mật cho anh nên cũng hơi khó giải thích.  

             “Lâm Hàn là chồng tớ, tớ hy vọng cậu tôn trọng anh ấy một chút”, Dương Lệ nghiêm mặt nói.  

             Chu Nhã Thiến nghe vậy thì hơi ngạc nhiên, không ngờ Dương Lệ vẫn bảo vệ Lâm Hàn như thế.  

             Tuy nhiên Chu Nhã Thiến không quan tâm, dù sao cô ta thấy Lâm Hàn vốn không xứng với Dương Lệ, chứ đừng nói bây giờ Dương Lệ đã là CEO của quỹ đầu tư Nhân Phàm, Lâm Hàn lại càng không xứng với Dương Lệ.  

             Chu Nhã Thiến cũng nói thẳng: “Tiểu Lệ, bây giờ cậu là CEO của quỹ đầu tư Nhân Phàm, không hề thiếu tiền, không cần phải cứ trói buộc mình vào người đàn ông đó chứ? Cậu hoàn toàn có thể dựa vào mình, hoặc là sau này tìm người đàn ông khác có năng lực hơn mà”.  

             Dương Lệ giật mình, chưa nói trong quan niệm của cô, vợ chồng là sẽ giúp đỡ lẫn nhau, chứ không phải dựa vào đàn ông để nuôi mình, hơn nữa Lâm Hàn cũng rất xuất sắc, trên thực tế không mấy ai có thể sánh được với anh. Huống hồ, cho dù có người xuất sắc hơn Lâm Hàn thì Dương Lệ cũng đã chọn Lâm Hàn, người khác có xuất sắc hơn nữa cũng không liên quan đến cô.  

             Dương Lệ nhìn Chu Nhã Thiến một cách kỳ lạ, dường như cô đã không còn hiểu cô ta nữa.  

             Chu Nhã Thiến trước đây dù hơi cay nghiệt và cậy mạnh, nhưng tam quan tổng thể vẫn khá ổn, nếu không ban đầu Dương Lệ cũng không làm bạn với Chu Nhã Thiến.  

             Dương Lệ vốn định cố gắng hết sức giúp đỡ Chu Nhã Thiến, dù sao hai người cũng là bạn, nhưng Chu Nhã Thiến của bây giờ lại khiến Dương Lệ có chút khó hiểu, cô ta đã thay đổi quá nhiều. Dương Lệ cảm thấy mình cần xem xét lại, chắc chắn cô vẫn sẽ giúp Chu Nhã Thiến nhưng có thể không giúp hết mình, chỉ là về lý thì vẫn nên giúp một chút.  

             “Thôi bỏ đi, ăn cơm trước đã, không nói nữa”, Dương Lệ nói thẳng.  

             Dương Lệ cũng lười nói về những điều này, dù sao với Chu Nhã Thiến bây giờ, cô có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng.  

             Ăn cơm xong, bầu không khí có vẻ hơi im ắng, Lâm Hàn không có gì để nói với Chu Nhã Thiến, mà vì chuyện vừa nãy nên thái độ của Dương Lệ với cô ta cũng lạnh nhạt hơn.  

             Chu Nhã Thiến tự nói một mình, cô ta cũng phát hiện Dương Lệ hơi qua loa lấy lệ, trả lời câu được câu chăng.  

             Bữa trưa dì Hà chuẩn bị khá phong phú, ba người tự ăn phần mình.  

             Trong lòng Chu Nhã Thiến cảm thấy hơi khó chịu, cảm giác Dương Lệ hơi lạnh nhạt và xa lánh mình. Nếu là trước đây, chắc Chu Nhã Thiến đã nổi giận, nhưng bây giờ cô ta cũng tự biết tình cảnh của mình nên phải nhịn, không chỉ phải nhịn mà trong lòng cô ta còn thầm nghĩ lát nữa nên lấy lòng Dương Lệ thế nào.  

             Lần trước đến tìm Dương Lệ, Chu Nhã Thiến chỉ là tiện đường, lâu rồi không gặp nên tới mà thôi, nhưng không ngờ bây giờ Dương Lệ lại sống tốt như thế, đương nhiên cô ta không thể dễ dàng bỏ qua cơ hội mang lại giàu có cho mình thế này được.  

             Sau khi ăn xong Chu Nhã Thiến kéo Dương Lệ muốn ra ngoài đi mua sắm.  

             Dù sao đều là phụ nữ, chỉ cần ra ngoài đi dạo, mua sắm vui vẻ, Chu Nhã Thiến tin có thể kéo mối quan hệ lại gần hơn, sau đó nhờ Dương Lệ giúp mình.  

             Nhưng Dương Lệ lại không muốn lắm.  

             Cô sắp phải làm việc bận rộn, cần phải nghỉ ngơi thật nhiều nên không muốn ra ngoài, thật sự quá mệt.  

             Hơn nữa Chu Nhã Thiến của bây giờ cũng khiến Dương Lệ cảm giác hơi xa cách, không như Chu Nhã Thiến của trước đây, vậy nên cô không muốn ra ngoài cùng cô ta.  

             “Thôi, gần đây tớ bận lắm, muốn nghỉ ngơi, sắp tới lại tiếp tục bận rộn rồi, để lần sau đi”, Dương Lệ thẳng thừng từ chối.  

             Chu Nhã Thiến không muốn thoả hiệp, không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt này, nhưng thuyết phục một hồi Dương Lệ vẫn kiên quyết từ chối, cô ta không còn cách nào khác, dù sao cũng không thể cưỡng ép Dương Lệ.  

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK