Chương 16: Lâm Hàn thích ganh đua
“Viện trưởng Lý, ông khách sáo quá!”
Triệu Tứ Hải cười nói, giờ anh ta đang thấy hơi khó hiểu. Dù gì đi nữa thì Lý Cường cũng là viện trưởng của bệnh viện Nhân dân – bệnh viện lớn nhất thành phố Đông Hải, mỗi ngày có vô số người muốn gặp ông ta.
Nhưng ông viện trưởng Lý này sao lại khách sáo với anh ta quá như vậy!
“Chẳng lẽ là nhờ trưởng khoa Trương?”, Triệu Tứ Hải thầm nghĩ.
“Cảm thấy ổn là được!”, Lý Cường cười nịnh, nói tiếp: “Ông Dương đang bị bệnh thời kỳ đầu, cần một số thuốc bồi bổ sức khỏe. Ô, đây là...”
Lý Cường đột nhiên nhìn thấy hộp quà Hải sâm ở trong thùng rác, ánh mắt chợt phát sáng, kinh ngạc không thôi, dường như là đang nghĩ đến chuyện gì đó.
“Đó là quà mà thằng con rể tôi tặng, tôi không thích nên ném vào trong thùng rác đấy”, Dương Cảnh Đào cười khà khà, trong lòng lại cảm thấy tức giận.
Cái thằng con rể vô dụng này nữa, mất mặt trước người thân và gia đình thì không nói làm gì, giờ lại còn để cho viện trưởng Lý nhìn thấy cái thứ Hải sâm quê mùa kia, thật không biết giấu mặt vào đâu mà!
Đám người thân của Lâm Hàn cũng lạnh lùng nhìn anh.
“Ừm, ông Dương, tôi có thể xem món quà này chứ?”
Ánh mắt Lý Cường dán chặt vào hộp quà, lại xoa xoa tay ngại ngùng.
“Ơ... Được chứ”, Dương Cảnh Đào sửng sốt: “Tứ Hải, nhặt hộp quà đưa cho Lý viện trưởng xem đi!”.
“Không cần không cần, sao có thể phiền cậu Triệu việc này được, cứ để tôi tự làm!”
Lý Cường xua tay, vội vàng nhặt hộp quà lên nhìn kỹ, lại hỏi.
“Ông Dương, tôi mở nó được không?”
“Được chứ sao không”, Dương Cảnh Đào nở nụ cười.
Lý Cường cũng không khách sáo mà thuần thục mở hộp quà ra, nhìn kỹ hai con Hải sâm bên trong.
Một giây sau, sắc mặt ông ta tỏ rõ sự khó tin, hít một hơi nói.
“Đây... Không ngờ nước ta vẫn còn loại Hải sâm này!”
“Hả? Ý của Lý viện trưởng là sao?”
Đám người trong phòng bệnh nghe vậy thì sửng sốt.
“Lý viện trưởng, chỉ là con Hải sâm thôi mà, có đáng để kích động như vậy không?”, Dương Cảnh Đào tò mò hỏi.
“Cái loại này trên chợ bán hàng đống, có khác gì rác rưởi đâu. Giá trị của nó còn chẳng bằng nhân sâm mà con rể cả tôi đem đến. Nhân sâm đó tận năm ngàn một cái đấy!”
“Ông Dương, ông nói chuyện thật là... Haiz!”
Lý Cường lại thở dài, có cảm giác như sắp bùng cháy: “Đây không phải hải sâm bình thường đâu mà là hải sâm thuộc loại Stichopus variegatus quý hiếm của thành phố Murmansk thuộc nước Xô Viết tại Bắc Băng Dương, không thể đem so sánh với những loại hải sâm kém chất lượng trong nước đâu! Rõ ràng là một trời một vực mà!”
“Hả? Thật sao?”, đám người Dương Cảnh Đào nghe vậy đều ngẩn ra.
“Đương nhiên rồi!”
Lý Cường gật đầu: “Hai năm trước, bệnh viện chúng tôi đón một vị ủy viên thường vụ đến, cấp dưới của người này tặng đến một con hải sâm, và cũng nhờ tôi kiểm tra”.
“Giá của con hải sâm này phải đến mười ngàn!”
“Mười ngàn? Cũng đâu có đắt! Nhân sâm của chồng tôi tính ra cũng đâu kém so với cái hải sâm đó”, Dương Duyệt bĩu môi, nhưng nếu bảo cô ta bỏ ra mười ngàn để mua một con hải sâm thì chắc chắn là cũng không nỡ.
“Là mười ngàn một con”, Lý Cường nhìn Dương Duyệt: “Trong này có hai con hải sâm, cộng thêm đóng gói, vận chuyển đường hàng không, phí thuế các kiểu thì cũng phải tầm bốn mươi ngàn”.
“Bốn mươi ngàn!”
Dương Duyệt há hốc mồm, tỏ vẻ không tin. Hai con hải sâm vô dụng này mà cũng đến bốn mươi ngàn?
“Viện trưởng Lý, ông đang đùa hả!”
Dương Cảnh Đào cũng không dám tin, nếu món quà này là do Triệu Tứ Hải tặng thì ông ta còn tin được.
Quan trọng là món quà này lại do cái thứ nghèo kiết xác Lâm Hàn tặng đến, cái thằng này có nổi bốn mươi ngàn để tặng quà chắc?
“Tôi không đùa”, Lý Cường nghiêm túc nói: “Tôi vẫn có kiến thức nhất định về thực phẩm chức năng. Hải sâm này là đồ thật”.
“Thật không ngờ nha, Lâm Hàn nghèo kiết xác mà lại bỏ ra được bốn mươi ngàn để mua quà cho bố chúng ta đấy!”, Dương Duyệt nhìn Lâm Hàn mà trong lòng lẩm bẩm.
“Không đúng, cái thằng này không có nghề nghiệp gì, sao có thể có nhiều tiền vậy được. Chắc chắn là Tiểu Lệ bỏ tiền ra để cho nó mua hải sâm, lấy lại mặt mũi trước cả nhà!”
“Haha, không ngờ Tiểu Lệ lại có tiền để dành đấy. Lần trước bỏ ra một trăm ngàn trong nháy mắt, mình còn tưởng là con bé đã hết tiền rồi cơ. Giờ lại có bốn mươi ngàn, xem ra là để dành được không ít nhỉ! Lúc xưa còn nói cái gì mà nghèo lắm, không có tiền ngồi xe bus, xem ra đều là lừa mình cả!”
“Ích kỷ thật!”, Dương Duyệt càng thêm hận em gái mình.
“Cậu Triệu hào phóng thật, hải sâm quý giá thế mà cũng không tiếc!”, Lý Cường nhìn Triệu Tứ Hải, vẻ mặt tán thưởng.
Ông ta cho rằng chỉ có người có thân phận như Triệu Tứ Hải thì mới mua được hải sâm mà thôi.
Dù sao thì cục trưởng cục y tế cũng đã giúp Triệu Tứ Hải làm việc cơ mà!
“Ơ... Không phải của tôi đâu”, Triệu Tứ Hải lúng túng cười đáp.
“Hả? Vậy thì là của ai?”, Lý Cường ngẩn ra.
“Là đứa con rể ăn bám của nhà họ Dương chúng tôi đấy!”
Dương Duyệt nhìn Lâm Hàn, quái gở nói: “Xa hoa thật đấy, hẳn là hải sâm bốn mươi ngàn! Người một nhà mà còn tặng quà kiểu này thì đúng là thích ganh đua quá nha, ha ha!”
“Thật đấy, Lâm Hàn này có tiền thì cũng đâu cần tiêu như vậy đâu!”
“Thích ganh đua, thích thể diện!”
Đám thân thích của Lâm Hàn lại bắt đầu phụ họa.
“Hơn nữa, hải sâm thì có chất bổ gì, so sánh bằng nhân sâm của chồng tôi không?”, Dương Duyệt lại nói: “Có quý mà không có bổ thì có tác dụng gì? Nhân sâm của chúng tôi là đại bổ kìa!”
“Nhân sâm đại bổ, nhưng không phù hợp với người đang ở giai đoạn đầu của bệnh như ông Dương, nó sẽ làm hại đến sức khỏe của ông ấy”, Lý Cường đáp lời.
“Hải sâm này lại khác, nó thuộc loại bổ ấm, không có kích thích cho cơ thể, rất hợp với ông Dương”.
Nghe đến đây, Dương Duyệt cũng không nói được cái gì nữa, sắc mặt trở nên khó coi.
Mà lúc này, Lý Cường lại nhìn sang Lâm Hàn.
Cậu thanh niên trước mặt có ánh mắt bình tĩnh, gương mặt thản nhiên, giống như chẳng quan tâm chuyện gì.
Lý Cường lại nhìn sang Triệu Tứ Hải.
Trên mặt Triệu Tứ Hải mang nụ cười, nhìn thấy ánh mắt của Lý Cường thì cười càng tươi hơn, giống như có chút cung kính và nịnh nọt.
“Không lẽ...”
Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu Lý Cường.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện đã không thể khống chế nổi mà điên cuồng tăng lên, khiến Lý Cường run rẩy.
“Không thể nào...”
Lý Cường lại nhìn Lâm Hàn thật sâu.
“Ông Dương, chỗ tôi còn mấy bệnh nhân nữa cần xử lý, tôi đi trước đây”, sau đó Lý Cường cười với Dương Cảnh Đào.
“Viện trưởng Lý đi cẩn thận!”, Dương Cảnh Đào cười đáp.
Tiễn Lý Cường đi, Dương Duyệt nhìn Lâm Hàn, hừ một tiếng.
“Hừ, là người cùng một nhà cả mà cứ phải giả vờ giả vịt! Mua có tí quà mà cũng tốn tiền!”
“Vợ cậu năm xưa đòi tôi tiếp tế, bảo không có tiền đi xe bus, xem ra đều là giả thôi! Nhà chúng tôi không được như nhà cậu, tiêu bốn mươi ngàn mua hai con hải sâm!”
Dương Duyệt nói chuyện móc mỉa.
“Lâm Hàn này đúng là, yêu thể diện đến chết! Tốn bốn mươi ngàn để mua hải sâm, đây... khác nào không nể mặt nhà Tứ Hải!”
“Người một nhà mà còn ganh đua thế thì sau này Lâm Hàn mà có tiền thì chắc sẽ giống bọn giàu xổi thôi!”, cậu của Lâm Hàn cũng lên tiếng, bộ dáng đau đầu vì không thể dạy nổi cháu trai.