Sau khi Lâm Hàn rời khỏi sơn trang Thúy Hồ bèn lái xe về nhà nghỉ ngơi.
Trong lúc lái xe, Lâm Hàn cảm thấy Tạ Kiến Bình kia có gì đó là lạ.
Đầu tiên, lúc cuối cùng Lâm Hàn nói trong khi hợp tác không thể làm ăn những lĩnh vực trong vùng xám, Tạ Kiến Bình có vẻ hơi không vui.
Chuyện này, trước kia ở thành phố Thiên Kinh, Lâm Hàn đã nói rõ với Trương Thiên Sơn rồi.
Kinh doanh lĩnh vực vùng xám quả thật kiếm lời hơn hẳn những mối làm ăn bình thường, có câu, cách kiếm tiền nhanh nhất chính là buôn bán lách luật.
Nhưng đó là hồi trước, lúc đấy không có quản lý nghiêm như giờ, đương nhiên có thể kinh doanh sản nghiệp trong vùng xám để kiếm những món lời khủng.
Nhưng thời bây giờ lại khác, pháp luật ngày càng nghiêm ngặt, kinh doanh mấy mảng trong vùng xám sớm muộn gì cũng bị gông cổ.
Giống như lần trước, lúc Lâm Hàn chiếm được thế lực vùng xám ở Hoa Đông, anh cũng bảo Ngô Xuyên tẩy trắng toàn bộ, chậm rãi làm ăn bình thường, không đụng tới bất cứ sản nghiệp vùng xám nào.
Ban đầu, làm ăn bình thường sẽ kiếm được ít, thậm chí là thua xa khi kinh doanh những mảng trong vùng xám, nhưng lại ổn định và không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Chỉ cần kinh doanh hợp lý sẽ có thể làm ăn lâu dài, thu được lợi nhuận đều đều.
Mà khi quy mô kinh doanh đã đủ lớn, đương nhiên cũng có thể kiếm được một món lời khủng cực kỳ khả quan.
Như quỹ đầu tư Nhân Phàm, có kinh doanh sản nghiệp trong vùng xám sao? Hoàn toàn không, nhưng lợi nhuận vẫn hết sức khổng lồ. Chính là vì quy mô đã đủ lớn, lớn đến mức ảnh hưởng được tới kinh tế, song lợi ích thu được cũng cực kỳ nhiều.
Về chuyện này, Lâm Hàn cũng có thể đoán được Tạ Kiến Bình có suy nghĩ xấu, dù sao ông ta vốn là đi ra từ trong vùng xám.
Có điều, Lâm Hàn tin rằng Trương Thiên Sơn đã nói với ông ta rồi. Còn nếu Tạ Kiến Bình vẫn dám kinh doanh sản nghiệp trong vùng xám thì đã có người của Tôn Minh giám sát rồi báo cho Lâm Hàn biết. Khi đó, anh chắc chắn sẽ ngăn cản.
Mặt khác, Tạ Kiến Bình kia lại khiến anh cảm thấy là lạ.
Nhưng cụ thể lạ ở chỗ nào thì Lâm Hàn lại không nói ra được.
Lâm Hàn khẽ lắc đầu, có lẽ là mình nghĩ nhiều, nên không thèm nghĩ về chuyện của ông ta nữa.
Sau đó, Lâm Hàn bèn trở về biệt thự núi Vân Mộng nghỉ ngơi, hưởng thụ số "Ngày nghỉ" hiếm có của mình.
Sáng sớm hôm sau, tại thành phố Thiên Kinh.
Sau khi Hạ Sương, Dương Khiết cùng những nhân viên phòng tài vụ tăng ca làm việc suốt đêm sắp xếp lại mớ giấy tờ kia, thì cuối cùng cũng chuẩn bị xong hết chứng cứ.
Lúc này, Dương Khiết đang tính toán số liệu, vừa tính xong, cô ấy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hạ Sương nói: "Chị Hạ, con số này hơi bị khủng đó, chỉ mình Ôn Xuân Vũ đã nuốt hơn 3 tỷ của công ty, hơn nữa, cộng cả đám ban điều hành còn lại cũng gần 10 tỷ".
Số tiền tham nhũng lên đến gần 10 tỷ, con số ấy khiến Dương Khiết có chút bất ngờ.
Vốn dĩ, ban đầu thống kê ra Ôn Xuân Vũ tham nhũng 1 tỷ đã khiến cô ấy kinh ngạc rồi, cũng biết đây chỉ mới là bước đầu thống kê thôi, tất cả cộng lại chắc chắn sẽ nhiều hơn.
Dương Khiết cho rằng nhiều lắm chỉ 3 4 tỷ thôi, nhưng cô ấy có mơ cũng không nghĩ tới cộng lại thế mà gần 10 tỷ.
Gần 10 tỷ là bao nhiêu tiền? Nó đã đủ mua lại hai cái công ty giải trí Tinh Quang, và là con số mà phần lớn người trên thế giới này có cố gắng cả đời cũng không thể kiếm được.
10 tỷ cũng đủ để quyết định sự sống còn của một công ty tầm trung.
Mà giờ, Ôn Xuân Vũ và những người kia lại nuốt gần 10 tỷ công quỹ của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh?
So với Dương Khiết đang kinh ngạc không thôi, thì Hạ Sương đã dự đoán được trước. Dù gì hồi đó cô ta cũng điều hành một công ty giải trí, nên cũng nắm rõ về mặt này.
Vốn, công ty giải trí đã kiếm được rất nhiều, vả lại chủ yếu còn dựa vào các mối quan hệ, nên đương nhiên đám ban điều hành kia chỉ cần lắt léo nhờ vả đôi chút là có thể tham ô được một số tiền khổng lồ rồi.
Ví dụ như ký kết hợp đồng với một nghệ sĩ thường là mấy chục triệu thậm chí mấy trăm triệu, chỉ cần ăn bớt ăn xén một chút thôi đã kiếm được không ít.
Mà đa số ban điều hành đều là bô lão kỳ cựu của công ty, nên chẳng cần phải liên tục bòn rút nguồn quỹ, mấy tháng nuốt một lần đã đủ để bọn họ sống sung sướng cả đời.
Đây lại là chuyện cực kỳ dễ dàng với họ. Dễ dàng ngon ơ đã có số tiền dùng cả đời cũng không hết thì đa số đều không chống cự lại được sự cám dỗ ấy.
Dù có số ít chống cự lại được, nhưng một khi anh không hợp bầy, sẽ bị những người trong ban điều hành còn lại xa lánh và muốn kéo anh lên chung thuyền cho bằng được.
Ban đầu, phần lớn ý chí vẫn rất kiên định, nhưng càng về sau lại không kháng cự lại được sự cám dỗ ấy.
Mà nếu có thể giữ vững tinh thần không bị cám dỗ, vậy anh ta sẽ không thể lăn lộn trong công ty, hay thậm chí là cả cái giới giải trí này nữa. Dù sao, anh ta cũng đã đắc tội với những đồng nghiệp khác, đắc tội công ty, hơn thế nữa là đắc tội với phần lớn người trong ngành.
"Cũng không nhiều, con số ấy rất bình thường, mau soạn hồ sơ khởi kiện đi, mời hết bọn họ ra hầu tòa", Hạ Sương nói.
Dương Khiết gật đầu, rồi đi tìm người bên phòng pháp lý. Ngày hôm qua, Dương Khiết đã bảo họ chuẩn bị trước đôi chút, nên giờ rất nhẹ nhàng, chưa tới 2 tiếng đã kiện hết đám ban điều hành cũ của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh lên tòa.
"Xong, em đã kiện hết đám bọn họ rồi. Con số lớn như vậy, bọn họ cũng không đơn giản chỉ cần bồi thường thôi đâu, có lẽ phải vô tù ngồi một thời gian ngắn đấy", Dương Khiết cười nói.
Hạ Sương gật đầu, cũng cảm thấy vui vẻ, bọn họ nuốt toàn là tiền công quỹ, là những con sâu mọt đục khoét công ty.
"Cả đêm không ngủ chắc là mệt rồi nhỉ? Cùng nhau đi ăn chút gì đi, tôi bao. Sau đó, mọi người về nhà nghỉ ngơi đi đã", Hạ Sương nói với những nhân viên phòng tài vụ.
Những nhân viên kia nghe vậy, đều rối rít cảm ơn Hạ Sương, ánh mắt của cả đám nhìn về phía cô ta cũng thay đổi hẳn.
Lúc Hạ Sương vừa đến đã thẳng tay đuổi hết đám ban điều hành, quả thật khiến đám nhân viên cấp dưới khiếp vía. Một mặt, bọn họ sợ mình cũng sẽ bị Hạ Sương đuổi. Mặt khác, bọn họ cũng vô thức mà sợ Hạ Sương luôn.
Giống như tối qua khi tăng ca sắp xếp lại giấy tờ, gần như chẳng ai dám lười biếng, rất sợ bị Hạ Sương để mắt đến.
Nhưng giờ, sau khi tăng ca xong, Hạ Sương lại quan tâm, lo lắng cho họ. Điều này khiến những nhân viên phòng tài kia vụ không khỏi cảm thấy ấm lòng.
Tuy thực ra cũng không có gì, chỉ là một bữa ăn, một ngày nghỉ, một câu quan tâm, nhưng lại có thể làm người ta ấm lòng.
Tức thì, những nhân viên kia đều dần dần thay đổi suy nghĩ của mình về Hạ Sương.
Hồi xưa, bọn họ có làm công việc gì nặng thì tổng giám đốc Thạch Phi hay phó tổng Ôn Xuân Vũ cũng chưa từng để ý đến cảm nhận của họ. Dường như bảo họ tăng ca là điều rất bình thường, còn tiền tăng ca là tiền bố thí, chứ nào giống Hạ Sương, đồng ý nhân đôi tiền tăng ca, rồi mở miệng quan tâm đến bọn họ?
Thoáng chốc, những nhân viên phòng tài vụ kia đều tràn ngập lòng tin vào tương lai, và cũng trung thành hơn với công ty.