Chương 402: Trần Nam bị thương nặng
Hộp đêm Ức Nam.
Khoảng nửa giờ sau Lâm Hàn đã đến đây.
Lúc này trời đã tối, nhưng cánh cổng của Hộp đêm Ức Nam vẫn đóng chặt, bên trong tối đen như mực.
Hai người đàn ông cao lớn đứng ở cửa, đút tay vào túi áo khoác, cảnh giác quan sát xung quanh.
“Anh Hàn!”
Vài chiếc xe Buick Business đỗ cạnh Lâm Hàn, từng người của Tôn Hàn Các bước xuống, kính cẩn đứng trước mặt Lâm Hàn.
Trừ những người đã đi bảo vệ Dương Lệ, ở đây có khoảng mười người.
Sau đó, lại một vài chiếc xe van khác chạy tới.
Cạch!
Cạch!
Cửa xe liên tục mở ra, một nhóm người bước xuống, một số người đến từ Tôn Hàn Các, một số khác là đàn em Vương Vũ dẫn tới, mỗi người đều cầm một khẩu súng lục đen nhánh trong tay, vẻ mặt ai cũng nghiêm nghị.
Trên đường đến đây, Vương Vũ đã nói với họ trước, hành động tối nay rất nguy hiểm, mọi người phải cảnh giác, vậy nên ai cũng được trang bị súng.
“Cậu Lâm!”
Vương Vũ bước đến chỗ Lâm Hàn, cúi đầu cung kính.
Lâm Hàn liếc nhìn những người mà Vương Vũ đưa tới, cộng thêm những người của Tôn Hàn Các, tổng cộng có khoảng năm mươi người.
Anh khẽ gật đầu:
“Vào đi, ai cản đường thì cứ giết!”
“Rõ!”
Nghe vậy Vương Vũ sửng sốt, toàn thân trở nên đằng đằng sát khí.
Một nhóm người hùng hổ bước vào Hộp đêm Ức Nam.
“Nhà họ Hồng của Hoa Đông đang bàn công việc, xin dừng bước!”
Thấy nhiều người đột nhiên đến đây, hai gã to con đứng ở cửa hét lên, đưa tay vào túi áo lấy súng.
Đoàng!
Đoàng!
Hai tiếng súng vang lên.
Một người của Tôn Hàn Các đã lấy súng ra, bóp cò.
Hai tên kia còn chẳng có cơ hội phản ứng đã chầm chậm ngã xuống đất, máu tuôn ra từ ấn đường.
“Đưa thi thể vào đi, kẻo lại thu hút sự chú ý của người qua đường”.
Lâm Hàn sải bước về phía trước, đi vào hộp đêm, lạnh lùng nói:
“Ngoài ra, bốn người ở lại canh cửa. Sáu người khác canh ở các lối thoát hiểm”.
“Vâng!”
Bước vào hộp đêm, Lâm Hàn ngẩng đầu nhìn, lan can tầng hai có một hàng người vạm vỡ, khoảng hơn chục người, tất cả đều cầm súng lục trong tay.
Nhìn thấy nhóm người Lâm Hàn xuất hiện, ánh mắt chúng đều lạnh đi, không nói lời nào, giơ súng bắn xuống phía dưới.
Đoàng!
Đoàng!
Đoàng!
Những tiếng súng liên tiếp đột nhiên vang lên.
Keng!
Keng!
Viên đạn rơi xuống đất, các tia lửa liên tục loé lên.
Trong số đó có hai tên đàn em của Vương Vũ bị trúng đạn, ngã trong vũng máu.
Người của Tôn Hàn Các phản ứng rất nhanh, lập tức tìm nơi trú ẩn.
“Tìm chỗ nấp!”
Lâm Hàn hét lên một tiếng, thoáng cái anh đã trốn ra sau một cột đá.
Những người khác cũng nhanh chóng tìm chỗ nấp, chờ cơ hội đánh trả.
Đùng!
Đùng!
Đùng!
…
Người của hai bên bắt đầu giao đấu.
Cùng lúc đó, trong phòng VIP trên tầng hai của hộp đêm.
“Tiếng gì vậy?”
Chàng thanh niên có chiếc cằm nhọn và khuôn mặt trông có vẻ nữ tính nghe thấy âm thanh này, sắc mặt khẽ thay đổi.
Đó là Hồng Ngọc!
“Cậu Hồng, Lâm Hàn đưa người tới đây! Họ đang đánh nhau với người của chúng ta, anh em của chúng ta sắp không chống đỡ được nữa rồi!”
Cửa phòng VIP bị đẩy ra, một gã đàn ông cao lớn chạy vào nói lớn, cánh tay trái còn đang chảy máu, hiển nhiên gã đã bị thương.
“Lâm Hàn đến? Còn dẫn theo người tới?”
Vẻ mặt Hồng Ngọc bất ngờ, trong lòng lại tức giận: “Hồng Phong làm ăn kiểu gì thế? Không phải đã bảo nó giải quyết chuyện bên phía Lâm Hàn rồi à? Sao Lâm Hàn lại tới đây?”
“Cậu Hồng, bây giờ phải làm sao?”
Người đàn ông bị thương ở cửa lo lắng hỏi.
“Lâm Hàn dẫn theo bao nhiêu người?”, Hồng Ngọc trầm giọng hỏi.
“Khoảng hơn 50 người, trong đó có một số người bắn rất chuẩn, chúng ta đã có 3, 4 anh em bị bắn trúng rồi!”
“Hơn năm mươi người!”
Con ngươi Hồng Ngọc hơi co lại: “Lâm Hàn huy động ở đâu nhiều người vậy? Mà thân thủ còn tốt như thế nữa?”
Vẻ mặt Hồng Ngọc khó coi, phát hiện mình đã đánh giá thấp đối phương.
Theo thông tin tình báo của nhà họ Hồng, Lâm Hàn là người giàu có ở thành phố Đông Hải, trong tay anh có kim loại Californium không biết từ đâu ra, vì loại Californium này mà gây thù chuốc oán với nhà họ Hồng.
Nhưng dù Lâm Hàn là người giàu có thì cũng không thể có nhiều thuộc hạ như vậy, dù có thì cùng lắm cũng chỉ là những tên kiểu như côn đồ mà thôi, không thể có được súng.
Hoa Hạ cấm dùng súng nghiêm ngặt như vậy, thứ này rất khó kiếm, chỉ có tiền thôi không đủ, nhất định phải có mối quan hệ! Hồng Ngọc không ngờ Lâm Hàn có nhiều thuộc hạ, lại còn có đường dây liên hệ để lấy súng.
“Có vẻ như Lâm Hàn cũng có liên quan đến Vùng Xám”.
Ánh mắt Hồng Ngọc loé lên: “Các cậu có thể kiên trì được bao lâu nữa?”
“Hai hoặc ba phút”, người đàn ông đứng ở cửa đáp.
“Cố lên! Bây giờ chúng ta sẽ rút khỏi đây bằng đường thoát hiểm!”
Hồng Ngọc lạnh lùng nói, sau đó liếc mắt nhìn xuống đất.
Trên đất có hai người đang nằm.
Một người là Trần Nam, người còn lại là Vương Hiểu Dung.
Hai người này toàn thân đầy máu, hơi thở yếu ớt, có vẻ cách cái chết không còn xa.
Mà trong tay Hồng Ngọc đang cầm một xấp hợp đồng dày cộp, tên của nó là “Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần”.
Mỗi trang trong bản hợp đồng đều có chữ ký và dấu tay màu đỏ của Trần Nam.
“Nếu không phải chú Đạp Thiên dặn bây giờ Trần Nam đã là người của công chúng Kim Lăng, cố gắng không được giết một cách dễ dàng, có thể sẽ gây ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà họ Hồng, thì bây giờ Trần Nam đã là một cái xác”.
Ánh mắt Hồng Ngọc lạnh như băng: “Nhưng chỉ cần trên đây có dấu tay của Trần Nam, với thế lực của nhà họ Hồng ở toà án, dù cưỡng ép ký hợp đồng thì cũng có thể có hiệu lực! Cổ phần trong tay Trần Nam đã thuộc về nhà họ Hồng!”
“Hồng Phong bất tài, Lâm Hàn lại càng vô dụng, là một tên sai vặt. Vậy nên mình đã giao Lâm Hàn cho Hồng Phong xử lý, không ngờ vẫn không thành!”
“Lâm Hàn có thể dẫn theo hơn 50 người đến, xem ra tình báo lúc trước đã hơi đánh giá thấp anh ta rồi!”
Vẻ mặt Hồng Ngọc không ngừng thay đổi:
“Việc cần làm bây giờ là cầm hợp đồng và trốn khỏi đây!”
Cậu ta lạnh lùng nói: “Chúng ta đi thôi!”
Nói xong cậu ta dẫn theo ba tên vệ sĩ chạy nhanh về phía lối thoát hiểm trên tầng hai.
Mà lúc này, tiếng súng ở tầng một vẫn liên tục vang lên.
Đùng!
Đùng!
Đoàng!
…
Nhưng trong vòng chưa đầy một phút, tiếng súng đã ngừng lại.
Toàn bộ người của nhà họ Hồng ở tầng hai đều ngã trong vũng máu, nằm im bất động, tất cả đã chết sạch.
Bọn họ chỉ có hơn chục người, có thể chống đỡ lâu như vậy dưới bão đạn của hơn 50 người đã là rất tốt rồi.
Lâm Hàn dẫn người đi thẳng lên tầng hai.
Anh đẩy cửa phòng VIP ra, ngay lập tức trông thấy Trần Nam và Vương Hiểu Dung đang nằm trên đất.
“Trần Nam…”
Ánh mắt Lâm Hàn nặng nề, anh tiến lên đỡ lấy gáy Trần Nam: “Trần Nam, Trần Nam!”
Mà lúc này, tiếng súng ở tầng một vẫn liên tục vang lên.
Đùng!
Đùng!
Đoàng!
…
Nhưng trong vòng chưa đầy một phút, tiếng súng đã ngừng lại.
Toàn bộ người của nhà họ Hồng ở tầng hai đều ngã trong vũng máu, nằm im bất động, tất cả đã chết sạch.
Bọn họ chỉ có hơn chục người, có thể chống đỡ lâu như vậy dưới bão đạn của hơn 50 người đã là rất tốt rồi.
Lâm Hàn dẫn người đi thẳng lên tầng hai.
Anh đẩy cửa phòng VIP ra, ngay lập tức trông thấy Trần Nam và Vương Hiểu Dung đang nằm trên đất.
“Trần Nam…”
Ánh mắt Lâm Hàn nặng nề, anh tiến lên đỡ lấy gáy Trần Nam: “Trần Nam, Trần Nam!”
“Hợp đồng… Hồng Ngọc… Hợp đồng cổ phần…”
Trần Nam cố gắng mở mắt, anh ta liên tục lẩm bẩm, giọng nói yếu ớt, sau đó cổ ngoẹo sang một bên rồi ngất đi.
“Hồng Ngọc… Hợp đồng cổ phần…”
Mắt Lâm Hàn loé lên, trong lòng anh đã hiểu, anh hét lớn:
“Đi, đi về lối ra!”
Sau đó anh chạy về phía lối ra.
Hiển nhiên chính Hồng Ngọc đã khiến Trần Nam bị thương, hơn nữa không biết cậu ta đã dùng thủ đoạn gì để ép Trần Nam ký vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Nếu hợp đồng có hiệu lực thì có thể 9 tỷ tệ của Lâm Hàn sẽ mất sạch, nhà họ Hồng sẽ kiếm bộn tiền!
Mà khi Lâm Hàn đến lối ra!
Đoàng!
Đoàng!
Hai tiếng súng vang lên.
Hai tên đàn em của Vương Vũ canh lối thoát hiếm đã ngã xuống.
“Lâm Hàn à, tạm biệt nhé!”
Một chiếc xe việt dã màu xanh bộ đội chạy qua trước mặt Lâm Hàn, Hồng Ngọc ló đầu ra cửa sổ xe.
Trong tay cậu ta đang cầm hợp đồng, cậu ta giơ ngón giữa lên với Lâm Hàn, vẻ mặt mỉa mai.