Mặc dù Hạ Sương biết Tiêu Nhã hơn mình rất nhiều trong mọi mặt, lại có năng lực phụ trách độc lập, thậm chí thiên phú cũng hơn mình rất nhiều.
Nhưng đối mặt với cảnh tượng lớn thế này, Tiêu Nhã vẫn có thể bình tĩnh, thản nhiên ứng phó, đây là điều trước giờ Hạ Sương chưa từng nghĩ tới.
Dù sao theo hiểu biết của Hạ Sương, Tiêu Nhã cũng mới trở thành gia chủ nhà họ Tiêu không lâu, mà cho dù khi nhà họ Tiêu hưng thịnh nhất cũng không có nhiều cao thủ thế này, nói cách khác trước đây Tiêu Nhã cũng chưa từng đối mặt với cảnh tượng thế này.
Hạ Sương hâm mộ, đồng thời cũng càng quyết tâm học hỏi từ Tiêu Nhã, để trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập và tự tin như cô ấy.
Lúc này Tiêu Nhã đã bước về phía trước, tới trước mặt nhóm cao thủ.
Nhân viên công tác của nhà họ Tiêu cũng đã chuẩn bị micro cho Tiêu Nhã, dù sao bao nhiêu người như vậy mà không dùng micro, chỉ nói miệng thôi không thể khiến từng người phía dưới đều nghe thấy.
Tiêu Nhã cầm micro, nói ngắn gọn.
Hầu hết những gì cô ấy nói đều là để khích lệ cao thủ nhà họ Lâm và cao thủ nhà họ Tiêu.
Lâm Hàn ở bên cạnh cũng mỉm cười, mặc dù Tiêu Nhã rất tự tin, cũng rất biết ăn nói, nhưng trên thực tế những lời này không có nhiều tác dụng, cũng không đạt được hiệu quả mà cô ấy mong đợi.
Hiển nhiên Tiêu Nhã chưa từng được đào tạo trên phương diện này nên mới thế, vẫn có một khoảng cách nhất định với Lâm Hàn.
Chẳng mấy chốc bài phát biểu ngắn của Tiêu Nhã đã kết thúc, cô ấy lùi lại, nhìn Lâm Hàn.
“Tôi đã nói xong, có thể xuất phát rồi”, Tiêu Nhã nói với Lâm Hàn.
Hành động lần này mặc dù là Lâm Hàn và nhà họ Tiêu hợp tác, nhưng vì thực lực của Lâm Hàn quá rõ ràng, nhất là sau khi kế hoạch của nhà họ Tiêu được thay đổi thành kế hoạch của Lâm Hàn thì người chỉ đạo chính đã trở thành Lâm Hàn. Ngoài những phương diện nhà họ Tiêu hiểu biết, những chuyện khác đều do Lâm Hàn quyết định.
Lâm Hàn khẽ gật đầu, bước về phía trước, cầm lấy micro.
Đương nhiên Lâm Hàn không còn gì để nói nữa, hôm qua trước khi từ khách sạn Song Mộc đến nhà họ Tiêu anh đã nói rồi. Khích lệ tinh thần đương nhiên là cần, nhưng không cần phải làm quá nhiều lần, ngược lại sẽ không có tác dụng.
Sau khi nhận lấy micro, Lâm Hàn nhìn hơn bốn trăm cao thủ phía dưới, nhẹ giọng bảo: “Xuất phát!”
Chỉ hai chữ đơn giản, nhưng sau khi anh nói xong, các cao thủ lại có chút kích động khó hiểu.
Đương nhiên cao thủ nhà họ Tiêu không cần phải nói, mặc dù họ không biết kế hoạch cụ thể của hành động lần này, nhưng Tiêu Hoa Bân đã đích thân sắp xếp nhiệm vụ cụ thể cho từng người, ông ta nghiêm túc như vậy có thể thấy được kế hoạch lần này khác hẳn những lần trước.
Mà cao thủ nhà họ Lâm và người của Tôn Hàn Các cũng không biết kế hoạch lần này là gì, nhưng dù là gì thì những điều Lâm Hàn đã hứa cũng sẽ không thiếu, chỉ cần làm tốt thì sau này họ sẽ có một thời gian nghỉ ngơi, có thể nói họ đang tràn đầy năng lượng.
Lâm Hàn nói xong, các cao thủ đã lên những chiếc xe đã chuẩn bị sẵn một cách có trật tự, chuẩn bị xuất phát.
Lâm Hàn thấy vậy cũng không nói thêm nữa, sau đó anh và nhóm Tiêu Nhã cũng lên xe.
Chẳng bao lâu, đoàn xe đông đúc đã xuất phát từ quảng trường trước trang viên nhà họ Tiêu tới ngoại ô thành phố Thiên Kinh.
Địa điểm tổ chức hội nghị quý tộc Thiên Kinh lần này đã được xác định, nằm ở sân vận động ngoại ô thành phố Thiên Kinh. Sân vận động này đã cũ và không còn được sử dụng, nó đã được một quý tộc mua lại, mà sân vận động này cũng lớn, cũng tiện nên được sử dụng để tổ chức hội nghị lần này.
Quan trọng hơn là địa điểm của sân vận động này ở ngoại ô thành phố Thiên Kinh, tương đối hẻo lánh, cũng thuận tiện cho nhiều thế lực ở Thiên Kinh.
Dù sao có bao nhiêu thế lực như thế, chắc chắn cần một nơi rộng, đôi khi có thể còn xảy ra một số tranh chấp, ở nơi như này cũng thích hợp hơn.
Mà khi Lâm Hàn và liên quân nhà họ Tiêu xuất phát tới ngoại ô thành phố Thiên Kinh, các thế lực khác của Thiên Kinh cũng lần lượt lên đường.
Tất cả những thế lực này đều đến từ những nơi khác nhau trong thành phố Thiên Kinh, thế lực lớn nhất có cùng đẳng cấp với quý tộc, nhỏ nhất thì cũng ngang thế gia nho nhỏ, nhưng những thế lực này đều đi về một hướng, chính là sân vận động ngoại ô thành phố. Đến từ những nơi khác nhau, nhưng đích đến đều giống nhau.
Ngày hôm nay với hầu hết người bình thường mà nói là một ngày bình thường, không có gì đặc biệt, mặt trời lên rồi lại lặn như thường ngày, cuộc sống vẫn như thế.
Nhưng với một số thế lực có đủ đẳng cấp ở Thiên Kinh mà nói lại hoàn toàn không bình thường.