Hạ Sương nghe Dương Khiết nói xong lại khẽ cau mày.
Ngay sau đó, Hạ Sương không nói gì mà cẩn thận suy tính.
Dương Khiết nghi hoặc nhìn Hạ Sương qua kính chiếu hậu, thấy Hạ Sương đang suy nghĩ gì đó nên cũng không dám quấy rầy nữa.
Thật lòng mà nói, Dương Khiết cảm thấy nên chọn cách thứ hai, bởi vì cách thứ nhất nghe có vẻ hư cấu quá, không thể nào có chuyện đó được.
Nhưng, Dương Khiết rất tin tưởng vào Hạ Sương, vì thế cũng muốn xem xem Hạ Sương muốn chọn cái nào.
Vốn dĩ khách sạn cách tòa cao ốc công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh không quá xa. Lúc này, đã chạy đến trước cửa cao ốc trụ sở chính, Dương Khiết cho xe chậm rãi dừng lại, quay đầu về sau nhìn Hạ Sương nhưng vẫn không nói lời nào, Dương Khiết chỉ đành yên lặng ngồi trong xe chờ.
Sau một vài phút nữa, rốt cục Hạ Sương đã nghĩ thông suốt, nhìn Dương Khiết và nói: "Chị vẫn quyết định chọn cách thứ nhất".
Dương Khiết nghe xong thì nhìn Hạ Sương với vẻ khó hiểu.
Hạ Sương cũng thẳng thắn giải thích: "Vừa rồi chị đã cân nhắc kỹ, chị cũng cảm thấy cách thứ nhất có vẻ không mấy thực tế, làm gì mà có chuyện tốt như vậy, vẫn nên chọn cách thứ hai thì hơn. Nhưng, chị vừa cẩn thận ngẫm lại, thiên tài bên trái kẻ điên bên phải, có một số việc trông có vẻ rất điên như thực chất đó là cơ hội, chuyện này nghe có vẻ hư cấu nhưng biết đâu nó chính là cơ hội thì sao, mà đó là cơ hội để công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh phát triển hơn nữa".
Dương Khiết nghe thì cũng hiểu ý của Hạ Sương, nhưng điều này vẫn chưa đủ thuyết phục, dù sao nói thì nói thế, mấy thứ đó cũng chỉ là lý thuyết thôi, chẳng qua là do Hạ Sương suy đóan mà ra chứ sự thật thế nào thì khó có ai biết được, lỡ như nếu xảy ra chuyện làm công ty thua lỗ một khoản lớn thì hai người cũng khó nhìn mặt Lâm Hàn.
Mà một khi công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh thiệt hại nặng nề thì có đem bọn họ bán đi cũng không đủ đền lại con số khổng lồ ấy.
Mặc dù Dương Khiết khá tin tưởng vào Hạ Sương, nhưng cũng không thể để Hạ Sương làm liều, lý do của Hạ Sương phải đủ để thuyết phục cô ấy thì cô ấy bằng lòng ủng hộ.
Lúc này, Hạ Sương lại nói tiếp: "Đương nhiên, trước đó cũng chỉ do chị suy đoán, còn ở sau nữa. Chị cũng vừa suy nghĩ cẩn thận lại, dù chị chưa tiếp xúc nhiều với Tiêu Nhã, nhưng cũng có thể đoán được chút ít. Đầu tiên, cô ấy là bạn của Lâm Hàn, bàn về thế lực thì chắc hẳn sẽ không yếu. Mà một người phụ nữ có địa vị cao thì ắt phải có đủ năng lực, chứ không phải như một số kẻ được kế thừa gia sản của gia đình rồi chỉ biết ăn chơi phá của".
Khi Dương Khiết nghe nói thế thì cô ấy cũng khá tin vào chuyện này, lúc cô ấy còn du học ở Mỹ, Dương Khiết đã từng gặp không ít cậu ấm con nhà giàu bất tài vô dụng chỉ biết đốt tiền và phá của, chẳng có tí bản lĩnh nào.
Nhưng sau cùng đa số mấy cậu ấm con nhà giàu kia vẫn có thể kế thừa gia sản một cách suôn sẻ, bởi vì những tư tưởng truyền thống vẫn còn đó, nên gia sản sẽ vẫn được truyền lại cho họ và chỉ có thể là họ.
Mà những cô gái con nhà giàu thì không phải thế, nếu thật sự có năng lực, đương nhiên vẫn được thừa kế công ty của gia đình như lẽ thường. Còn nếu không có tài cán gì, dù cho người nọ có là con gái một thì phần nhiều tài sản cũng để lại cho người đã được dạy dỗ để nối nghiệp và chỉ giữ một ít lại cho cô con gái đó tiêu xài thôi, hoặc có thể tìm một người con rể để truyền lại.
Nói như vậy, Tiêu Nhã đích thật rất có bản lĩnh, hơn nữa cô ấy còn ngồi ngang hàng với Lâm Hàn, thực lực hẳn là cực kỳ mạnh mẽ, vượt xa cả Dương Khiết và Hạ Sương.
"Em tin tưởng điều này nhưng nó vẫn chưa đủ", Dương Khiết nói.
Hạ Sương khẽ gật đầu, tiếp tục nói: "Mặt khác, vừa rồi chị mới tìm hiểu thử, khách sạn Thiên Hoa kia chính là khách sạn cao cấp nhất ở thành phố Thiên Kinh, vả lại có tiền cũng khó mà đặt được chỗ, nếu Tiêu Nhã đãi tiệc ở đấy thì ắt hẳn sẽ mời không ít khách quý. Tiêu Nhã không giống chúng ta, những người mà cô ấy quen biết thì ngày thường chúng ta rất khó mới tiếp xúc được, chị đoán Tiêu Nhã muốn giới thiệu một vị tai to mặt lớn nào đó cho chúng ta làm quen, nhờ đó cũng giải quyết khủng hoảng lần này suôn sẻ hơn. Chúng ta cảm thấy giải pháp thứ nhất không được là bởi vì chúng ta đang nhìn nó với góc độ của chúng ta, nhưng nếu nhìn ở góc độ cao hơn thì lại không như vậy".
Dương Khiết nghe thế bèn hơi kinh ngạc, giá trị vốn hóa thị trường của công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là 100 tỷ, nó đã là ông trùm của ngành giải trí Hoa Hạ. Đó còn là một công ty lớn mà Dương Khiết có muốn vào làm nhân viên cũng không vào được.
Có thể nói, công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh là một con quái vật khổng lồ, vậy mà con quái vật khổng lồ ấy ở trong mắt vài người cũng chỉ bé như hạt đậu, có thể tùy ý táy máy tay chân.
Dương Khiết thầm cảm thán, rốt cuộc cũng đồng ý với cách giải thích của Hạ Sương.
Dương Khiết gật đầu nói: "Sau khi em nghe chị phân tích xong, em cảm thấy chuyện này rất khả thi, nhưng vẫn khá mạo hiểm, cũng hơi không thực tế lắm".
Hạ Sương nghe thế thì cười nói: "Chị biết chứ, một cách có thể an toàn hơn, nhưng nhất định sẽ tổn thất ít nhiều, cách còn lại tuy hơi mạo hiểm nhưng lợi ích mang về lại cực kỳ to. Chị tin rằng cậu Lâm không phải là người thiếu vài tỷ tệ, thứ cậu ấy thiếu còn nhiều hơn nữa, cử chúng ta đến đây không phải mong chúng ta có thể giúp bọn họ giữa của, mà là mong chúng ta giúp cậu ấy phát triển công ty hơn. Chuyến này mạo hiểm không nhiều nhưng có thể nhận được lợi cao, nó hoàn toàn đáng để chúng ta liều lĩnh, hơn nữa có một người như Tiêu Nhã bảo vệ, tin chắc càng không có vấn đề gì quá to tát đâu".
Dương Khiết vừa nghe vừa suy ngẫm một hồi, lúc này cô ấy gật đầu nói: "Chị nói đúng lắm, chị Hạ, lần này em tin chị, cứ như theo những gì chị nói đi, bây giờ chúng ta làm gì đây?"
"Đương nhiên là phải đi tút tát hai chúng ta lại một chút, không cần vào công ty nữa, có ban điều hành mới ở đó, tạm thời công ty sẽ không xảy ra chuyện lớn gì đâu, chúng ta nhanh đến cửa hàng thời trang mua một số quần áo tươm tất rồi tự tút lại chúng ta đi".
"Ok", Dương Khiết gật đầu, dựa theo hướng dẫn của Hạ Sương mà đến một trung tâm thương mại hàng hiệu đắt đỏ nhất ở thành phố Thiên Kinh.
Về những điều này, Dương Khiết cũng hiểu rằng muốn tiếp xúc với những nhân vật lớn trong giới thượng lưu, bản thân phải chỉnh chu tử tế, không được khiến người ta bất mãn nên những khoản chi phí này đều rất cần thiết.
Cũng như khi đi bàn chuyện lầm ăn, lái một con xe CIVIC bình dân vài trăm ngàn tệ với một con siêu xe hàng hiệu thì hiệu quả khác biệt to lớn lắm.
Đối với nhiều người, những vật chất bên ngoài này có thể kích thích tâm lý tiềm ẩn của con người, qua những thứ đó, cho phép họ đánh giá rằng anh có phải là người có khả năng kiếm ra tiền hay không và có phải là người đáng để hợp tác hay không. Bằng cách này, các cuộc nói chuyện tiếp theo về hợp tác và những thứ khác cũng sẽ suôn sẻ hơn nhiều.
Cũng may Lâm Hàn vừa phát cho hai người 2,4 tỷ tiền lương, nếu không Hạ Sương và Dương Khiết cũng không dám shopping quần áo đắt đỏ như thế, dù sau những brand hàng hiệu này cũng được đong đo từ 4 con số 0 trở lên.
Hạ Sương còn đỡ, vì trước đó cũng đã từng mặc những loại đồ này, nhưng Dương Khiết thì luôn tiết kiệm, cô ấy thường chọn những loại quần áo hàng vỉa hè mà thôi.
Hai cô gái đi thay một bộ quần áo tử tế, cũng không tính là đồ hiệu xa xỉ đắt tiền, nhưng ít nhất cũng thuộc hàng có thương hiệu và có gu thẩm mỹ nhất định, sau đó làm tóc chỉnh tề rồi đi đến khách sạn Thiên Hoa.