Chương 6: Anh có muốn thử xem không?
Ánh mắt của tất cả mọi người trong văn phòng đều mang theo nét khó tin, nhìn Lâm Hàn với vẻ khiếp sợ và khó hiểu.
Trang sức Tiffany & Co... Thật sự là do Lâm Hàn mua!
"Không thể nào, tuyệt đối không thể có chuyện đó được!"
Chu Nhã Thiến lắc đầu, cô ta không thể tin nổi. Sao cái thứ nghèo kiết xác như Lâm Hàn lại có thể mua được trang sức trị giá năm trăm ngàn của Tiffany & Co cơ chứ.
Nhưng cuộc điện thoại vừa rồi đã xác định được rằng người mua chính là Lâm Hàn.
"Chồng à..."
Dương Lệ mở to mắt, miệng há thành hình chữ "O", chính cô cũng không tin được.
"Không thể nào, chẳng lẽ Lâm Hàn trúng xổ số rồi sao?"
"Đúng thế, nếu không thì sao lại mua được trang sức đắt giá như thế!"
Mọi người trong văn phòng xì xào bàn tán.
Lâm Hàn chẳng buồn nói chuyện với những người đó. Anh đưa hộp trang sức cho Dương Lệ, mỉm cười nói:
"Vợ à, đã kết hôn gần một năm rồi mà anh chưa bao giờ tặng quà cho em, đây là món quà đầu tiên của anh".
Đương nhiên cũng có cả món quà thứ hai, thứ ba nữa, Lâm Hàn thầm nghĩ trong lòng.
"Cám ơn chồng!"
Dương Lệ kích động đến mức đôi mắt ngấn lệ rưng rưng.
Cô giang hai cánh tay ra ôm lấy anh.
"Hạnh phúc quá!"
"Đúng thế, tặng món quà quý giá như thế ngay trong văn phòng!"
"Bao giờ tôi mới gặp được người bạn trai tốt như thế đây".
Một vài nữ nhân viên trong văn phòng nhìn Dương Lệ bằng ánh mắt hâm mộ.
"Hiện tại đang là giờ làm việc!"
Chu Nhã Thiến nhíu mày, cô ta liếc nhìn mọi người, mang theo sự uy nghiêm.
Hiện tại Chu Nhã Thiến đang rất khó chịu.
Cô ta bị cái tên nghèo hèn Lâm Hàn làm sượng mặt ngay trước mặt người!
Thấy tổng giám đốc nổi giận, mọi người đều sợ hãi, vội vàng rút ánh mắt về và tiếp tục làm việc.
"Chồng à, em phải đi làm việc tiếp đây", Dương Lệ buông Lâm Hàn ra.
"Anh ở đây với em".
Lâm Hàn cười nói.
Công việc của Dương Lệ rất bận, hơn nữa còn thường xuyên tăng ca. Lâm Hàn ở lại luôn với cô, đến chín giờ mới từ công ty tài chính Thiên Hải trở về.
Lạch cạch.
Bọn họ dùng chìa khóa mở cửa.
"Mệt quá, ngày nào cũng phải tăng ca".
Dương Lệ xoa bóp bả vai, nét mặt khá phờ phạc.
Cô vịn một tay vào tường, thân thể yểu điệu cúi xuống để thay giày.
Động tác ấy của cô làm bờ mông gơi cảm hiện lên trước mắt Lâm Hàn.
Dương Lệ là một cô gái cao gầy, chiều cao một mét sáu mươi bảy, cặp chân thon dài, bộ ngực đầy đặn, khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, cộng với khí chất dịu dàng trên người, chỉ cần là đàn ông thì đều sẽ rung động.
Nhìn người đẹp trước mắt, ngọn lửa râm ran bùng lên từ bụng dưới của Lâm Hàn, khiến anh phải nuốt nước bọt.
Nhưng ngọn lửa ấy mới nhen lên là lập tức tắt ngấm luôn.
"Haizz, vẫn chưa được..."
Lâm Hàn thầm than trong lòng.
"Chồng à".
Dương Lệ đã thay giày xong rồi, quay đầu lại và nhìn thấy biểu cảm của Lâm Hàn, dường như cô nghĩ tới điều gì đó.
Đôi mắt to của Dương Lệ đảo một vòng, sau đó cô bỗng chủ động cởi áo ra.
Vừa cởi ra là dáng người thướt tha của Dương Lệ lập tức hiện ra trước mặt Lâm Hàn.
Cô mặc một một chiếc áo ngực ren màu đen bên trong, vùng ngực căng tròn cùng khe rãnh sâu khiến người ta khó mà dời mắt được.
"Anh có muốn thử xem không?"
Dương Lệ dịu dàng mở miệng, cô vươn ngón tay trắng ngần ra, lướt qua cổ và vùng ngực của mình.
Lâm Hàn gật đầu, anh ôm Dương Lệ vào lòng.
Vừa ôm lấy cô là hương thơm trên người Dương Lệ lập tức xộc vào mũi anh.
Lâm Hàn cảm nhận rõ rằng mình có phản ứng.
Khuôn mặt của Dương Lệ cũng đỏ lên, dường nhưng phát hiện ra có thứ gì đó đang chọc vào mình.
Nhưng ngay sau đó, cảm giác ấy biến mất.
Lâm Hàn rủn ra.
"Haizz, vẫn chưa được".
Lâm Hàn bất đắc dĩ lắc đầu.
Từ nhỏ Lâm Hàn đã bị một chứng bệnh, nói đơn giản ra thì chính là không lên được.
Đối với một người đàn ông, không lên được là một chuyện làm tổn thương nặng nề đến lòng tự trọng, nhất là với những người đàn ông đã kết hôn, nó sẽ ảnh hưởng tới sự ổn định của mối quan hệ vợ chồng.
Dương Lệ kết hôn với Lâm Hàn từ một năm trước. Vào một buổi tối, Dương Lệ uống say, bất cẩn ngã xuống sông, Lâm Hàn đã cứu cô lên.
Cô gái Dương Lệ lương thiện đã lấy thân báo đáp.
Nào biết sau khi kết hôn, cô mới phát hiện ra Lâm Hàn không lên nổi.
Thế nhưng Dương Lệ không hề coi thường Lâm Hàn, thường xuyên tìm thầy tìm thuốc chữa trị cho anh.
Một năm trôi qua, mối quan hệ vợ chồng của bọn họ không hề rạn nứt vì chuyện này, ngược lại còn bền vững hơn.
Hơn nữa đến tận bây giờ, Dương Lệ vẫn giữ lần đầu tiên cho Lâm Hàn.
Lâm Hàn luôn rất cảm động về chuyện này.
"Chồng à, bây giờ y học phát triển như thế, kiểu gì cũng sẽ chữa được bệnh của anh thôi", Dương Lệ khuyên nhủ.
"Hơn nữa em cũng không có nhu cầu quá lớn về phương diện đó, chuyện ấy không quan trọng. Điều chúng ta phải làm hiện giờ là cố gắng kiếm tiền, tiết kiệm thật nhiều tiền".
Trên mặt Dương Lệ chỉ toàn sự nghiêm túc: "Chỉ có như vậy thì mới có tiền chữa bệnh cho anh".
Lâm Hàn gật đầu, nhưng trong anh lại đang nghĩ khác:
"Bây giờ sự hạn chế của mình đã được cởi bỏ rồi, bảo gia tộc nghiên cứu chế tạo thuốc chữa bệnh "không lên được" cũng không có vấn đề lớn lao gì, ngày mai phải đi nói với ông Vân mới được".
Lâm Hàn tin rằng với khả năng của gia tộc, việc nghiên cứu chế tạo ra một loại thuốc cho anh chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
"Còn nữa nè chồng, hôm nay anh lấy đâu tiền ra mua trang sức cho em vậy?", Dương Lệ lại hỏi, đây là sự nghi hoặc lớn nhất của cô lúc này.
"Chuyện này ấy hả, hôm nay chồng em tới cửa hàng xổ số, thuận tay mua một tờ, thế là trúng được năm trăm ngàn", Lâm Hàn cười, anh không định nói chuyện gia tộc đã cởi bỏ sự hạn chế của mình cho Dương Lệ nghe, tránh mang lại một số phiền phức.
"Năm trăm ngàn!"
Dương Lệ mở to đôi mắt: "Sau đó anh mang năm trăm ngàn đó đi mua đồ trang sức của Tiffany & Co cho em ấy hả?"
"Đúng thế, sao vậy?"
"Chồng à... Anh!", Dương Lệ chau mày, cô cắn răng, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng:
"Thôi bỏ đi, mua thì cũng đã mua rồi, nhưng chồng này, anh lãng phí quá rồi đấy! Em phải làm việc rất nhiều năm mới kiếm được năm trăm ngàn đó!"
Dương Lệ tiếc nẫu ruột, cô nài nỉ:
"Chồng à, anh thấy như thế này có được không, em mang trang sức đi trả lại, chưa biết chừng sẽ lấy lại được khoảng ba trăm, bốn trăm ngàn".
"Anh cũng biết tình hình kinh tế nhà chúng ta mà, nếu trả lại trang sức thì có thể tiết kiệm ba trăm, bốn trăm ngàn đó, sau này dùng nó để chữa bệnh cho anh".
Dương Lệ nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Lâm Hàn cảm động không thôi, Dương Lệ là một người vợ biết chăm lo cho gia đình.
Anh giơ tay vuốt ve mái tóc của cô, dịu dàng nói: "Vợ à, lúc kết hôn, anh không có nhẫn kim cương tặng em, mấy thứ trang sức đó là thứ mà anh bù lại, chúng có ý nghĩa đặc biệt, sao có thể mang trả được chứ?"
"Không có tiền thì có thể kiếm, nhưng đồ trang sức để kết hôn thì có lý nào lại mang trả".
Thấy Lâm Hàn kiên quyết như thế, Dương Lệ do dự giây lát, đến cuối cùng vẫn gật đầu:
"Thôi được rồi, vậy thì không trả lại nữa. Nhưng sau này nếu có tiền thì chúng ta phải tiết kiệm một chút, dù sao áp lực cuộc sống bây giờ lớn lắm, làm gì cũng cần đến tiền".
"Anh biết rồi, sau này anh sẽ tiết kiệm mà".
Lâm Hàn chỉ cười chứ không nói nhiều nữa.
...
Sáng hôm sau, chờ Dương Lệ đi làm, Lâm Hàn gọi vào một dãy số mà khá lâu rồi anh không liên lạc.
Cuộc gọi được kết nối.
"A lô, ông Vân", Lâm Hàn bình tĩnh mở miệng.
"Cậu chủ, là cậu sao?"
Giọng nói của một ông lão vang lên trong điện thoại, mang theo sự kích động, ngạc nhiên và không dám tin.