Chương 179: Thủ trưởng
“Ha ha, đúng là không sợ chết”.
Hàn Thiên Thu cũng nhìn Lâm Hàn: “Chàng trai trẻ, tuy cậu thích khoác lác nhưng lá gan thật sự không nhỏ đâu. Có điều, khí thế này của cậu không phải là dũng cảm mà là lỗ mãng. Cậu đối đầu với nhà họ Hàn, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá”.
“Tôi đã nói rồi, nhà họ Hàn trong mắt tôi chỉ là một hạt cát. Cho dù có mời một lão già đến thì nhà họ Hàn vẫn chỉ là một hạt cát mà thôi”, Lâm Hàn chắp hai tay sau lưng, nhàn nhạt mở miệng.
“Ha ha ha! Lâm Hàn, mày không phải bị mù đấy chứ!”
Hàn Tiếu cười ha ha: “Mày mở to mắt ra mà xem, người của mày đều ở trên mặt đất, chẳng có ai giúp đỡ mày đâu!”
“Việc mày đóng băng nguồn vốn của nhà họ Hàn, cướp đi cấp cao nòng cốt, làm cho nhà cung cấp, kênh kinh doanh đình chỉ hợp tác, nhưng vậy thì đã làm sao? Trong tay tao có californium, nhà họ Hàn lại vực dậy lần nữa, chẳng qua cũng chỉ là chuyện trong 4,5 năm thôi!”
“Đã đến nước này rồi mày vẫn còn lớn giọng! Bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi tao, nói không chừng tao còn có thể tha cho mày một mạng”.
“Lâm Hàn, lời Tiếu Nhi nói, cậu đã nghe rõ rồi chứ”.
Hàn Thiên Thu mở miệng: “Bây giờ cậu quỳ xuống xin lỗi, tôi đồng ý tha cho cậu một mạng. Đương nhiên còn có một điều kiện, cậu lập tức ngừng đóng băng nguồn vốn của nhà họ Hàn chúng tôi, khôi phục lại các mối hợp tác của nhà đầu tư, kênh kinh doanh. Nếu không thì hôm nay cậu chắc chắn sẽ trở thành một xác chết!”
Lúc nói, trên người Hàn Thiên Thu toả ra sát khí ngút trời.
“Cậu Lâm...”
Trần Vô Cực nhìn Lâm Hàn, đối phương nhiều người như vậy, miễn cưỡng xông ra ngoài là điều không thể.
Lẽ nào thật sự phải quỳ gối xin lỗi?
“Không sao cả”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói, dáng vẻ tựa gió thoảng mây bay.
Ánh mắt Trần Vô Cực khẽ dao động, dường như nghĩ đến điều gì đó, cũng an tâm đi nhiều.
“Lâm Hàn, còn không chịu quỳ?”
Nhìn thấy Lâm Hàn vẫn đứng im bất động, Hàn Tiếu hừ lạnh:
“Lẽ nào, mày muốn trở thành xác chết? Cho mày một phút suy nghĩ, một phút sau nếu mày vẫn không quỳ thì chịu chết đi!”
Hàn Thiên Thu ánh mắt rét lạnh, không nói tiếng nào, cả không gian trở nên yên tĩnh.
Tích tắc, tích tắc...
Thời gian một phút đã hết, Lâm Hàn vẫn đứng chắp tay sau lưng như cũ, yên lặng.
“Thằng nhóc này, bị doạ cho sợ chết khiếp luôn rồi, giết nó đi”.
Hàn Thiên Thu lạnh lùng nói.
Một giây sau, mấy tên lính nhắm thẳng súng vào Trần Vô Cực và Lâm Hàn.
Bọn họ chuẩn bị bắn.
Reng, reng,...
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.
“Lữ đoàn trưởng, có người tìm ông!”
Trong xe, có người gọi Hàn Thiên Thu.
“Khoan nổ súng, đợi tôi quay lại”, Hàn Thiên Thu quay đầu, ngồi vào chiếc xe việt dã hiệu Mercedes.
Một người lính ngồi ở ghế sau, khoảng hơn 50 tuổi, ông ta là tham mưu Trương, từng là binh lính dưới quyền của Hàn Thiên Thu, bây giờ đảm nhiệm vị trí tham mưu trưởng của một binh đoàn.
Lần này mấy người lính mà Hàn Thiên Thu điều đến, đều là từ chỗ của tham mưu Trương.
Lúc này, trong tay tham mưu Trương đang cầm một chiếc điện thoại quân dụng.
“Điện thoại của ai vậy?”, Hàn Thiên Thu tò mò hỏi.
“Không biết nữa, không nghe rõ là ai, nhưng nhìn số điện thoại là của tổng quân khu thành phố Thiên Kinh”, giọng nói của tham mưu Trương lộ rõ sự trang nghiêm.
“Tổng quân khu! Còn tìm tôi nữa hả?”
Mí mắt Hàn Thiên Thu giật giật, Thành phố Thiên Kinh là thủ đô của Hoa Hạ, tổng quân khu bên đó gọi điện thoại đến, vậy thì người gọi nhất định có thân phận và địa vị không tầm thường.
“Alô, xin chào, tôi là Hàn Thiên Thu!”
Hàn Thiên Thu nhận điện thoại, âm thanh nghiêm túc.
“Thiên Thu à, là tôi”, một giọng nói truyền tới từ đầu bên kia, có chút già nua nhưng lại rất đủ lực.
“Ông... Ông là thủ trưởng!”
Sắc mặt Hàn Thiên Thu đầy kinh ngạc, không thể tin được, cả người run rẩy.
Giọng nói này, rõ ràng là của thủ trưởng!
“Đúng vậy”.
Đầu bên kia lại nói: “Tôi nhận được tin tức ông điều quân từ chiến khu Hoa Đông để đi gây phiền phức cho một chàng trai tên Lâm Hàn, có phải không?”
“Ả? Không ngờ chuyện nhỏ như hạt mè Giang Nam mà cũng truyền đến tai thủ trưởng”, Hàn Thiên Thu ngẩn người chốc lát, cười nói:
“Tên Lâm Hàn đó không biết sống chết, dám sỉ nhục nhà họ Hàn chúng tôi, tôi đang chuẩn bị giết nó!”
“Cái gì? Giết nó?”
Giọng nói của thủ trưởng đột nhiên thay đổi, vô cùng lo lắng hỏi: “Lâm Hàn có bị thương hay không?”
“Ồ, không có”, Hàn Thiên Thu hơi ngạc nhiên, thủ trưởng hình như rất quan tâm thằng nhãi Lâm Hàn!
“Không sao thì tốt”.
Thủ trưởng thở phào nhẹ nhõm: “Ông đưa điện thoại cho tham mưu Trương đi!”
“Vâng, thưa thủ trưởng!”
Hàn Thiên Thu không dám trái lệnh, đưa điện thoại cho tham mưu Trương.
“Xin chào thủ trưởng!”
Tham mưu Trương nhận điện thoại, lớn tiếng chào hỏi.
Ông ta đã biết thân phận của người ở đầu dây bên kia, đó là nhân vật có cấp bậc cao nhất trong quân đội Hoa Hạ, là người đứng đầu 5 chiến khu lớn ở Hoa Hạ, tương đương với đại nguyên soái trong quân đội thời cổ đại, chiến công hiển hách, quyền lực ngất trời.
Chức tham mưu trưởng của ông ta so với thủ trưởng chỉ như một con muỗi.
Giọng nói của vị thủ trưởng nghiêm nghị lạnh lùng, từ trong điện thoại truyền đến:
“Tham mưu Trương, Hàn Thiên Thu đã về hưu, không còn là người của quân đội, vậy mà ông vi phạm kỉ luật quân đội, tự ý đưa người cho Hàn Thiên Thu sử dụng, bắt đầu từ bây giờ đến 3 năm tới, ông không cần đảm nhận chức tham mưu trưởng nữa, tới binh đoàn cấp dưới làm binh lính bình thường đi, tôi sẽ cử người thay thế vị trí của ông”.
“Hả?”
Tham mưu Trương vừa nghe xong những lời này, mặt mũi trắng bệch, há hốc mồm.
“Sao, ông có ý kiến hả?”, vị tham mưu già lạnh lùng chất vấn.
“Không có, tôi nhất định tuân thủ mệnh lệnh của cấp trên!”, tham mưu Trương lập tức nói: “Là do tôi vi phạm kỷ luật quân đội trước, tôi đáng bị phạt!”
“Ừm, ngoài ra, điều toàn bộ binh lính mà Hàn Thiên Thu đang sử dụng về. Quân đội là để bảo vệ quốc gia chứ không phải cho những tên tiểu nhân đê tiện dùng để báo thù riêng! Một số người càng sống lâu, đầu óc càng không tỉnh táo, càng vô liêm sỉ!”, thủ trưởng nói tiếp:
“Còn nữa, nếu Lâm Hàn bị thương thì đưa cậu ấy đến bệnh viện quân đội tốt nhất Hoa Đông để điều trị miễn phí toàn bộ, chi phí báo về bộ quân sự”.
“Vâng, thưa thủ trưởng!”, tham mưu Trương nói.
“Ừ, được rồi, cúp máy đây”, nói xong, thủ trưởng cúp điện thoại.
“Lữ đoàn trưởng...”
Tham mưu Trương cầm điện thoại, nhìn Hàn Thiên Thu.
Lời thủ trưởng vừa nói, Hàn Thiên Thu đều đã nghe.
Sắc mặt ông ta lúc này rất khó coi, kinh ngạc, không thể tin nổi.
Thủ trưởng, vậy mà nói ông ta là tên đê tiện, đồ khốn nạn!
Hàn Thiên Thu cảm giác sức lực toàn cơ thể đều bị những lời này rút cạn, ánh mắt ông ta vô hồn, nhất thời không có phản ứng.
Vị thủ trưởng mà ông ta đã đi theo mấy mươi năm trong quân đội, lại nói với ông ta những lời như vậy!
Đây là đang tát vào mặt ông ta mà!
“Lữ đoàn trưởng...”
Tham mưu Trương mở miệng, nhẹ nhàng nhắc nhở: “Rõ ràng rồi, cuộc gọi này của thủ trưởng là để giúp đỡ tên Lâm Hàn kia. Có thể khiến thủ trưởng gọi điện thoại đến, tên Lâm Hàn này, cũng không dễ đụng đâu!”
Nghe những lời này, con ngươi Hàn Thiên Thu co lại, lúc này mới có phản ứng, trong lòng nổi lên sóng gió.
Đúng vậy!
Lâm Hàn kia rốt cuộc có thân phận gì mà khiến thủ trưởng đích thân gọi điện thoại đến giúp đỡ chứ!
Hàn Thiên Thu suy nghĩ hồi lâu, cũng không thể hình dung nổi rốt cuộc thế lực phía sau Lâm Hàn là như thế nào.
Nhưng ông ta biết một điều, Lâm Hàn này, tuyệt đối không thể đụng đến.
“Lữ đoàn trưởng, thật ngại quá, mệnh lệnh vừa được ban hành xuống rồi, tôi nhất định phải chấp hành”
Tham mưu Trương mở miệng, đi ra khỏi xe.