Chương 140: Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!
“Có việc gì không?”, Lâm Hàn trả lời tin nhắn.
“Là như vậy, anh trai Rolls-Royce, anh là khách hàng lớn của app Sa Ngư, chúng tôi muốn mời anh đến trụ sở công ty thăm quan, nếu app của chúng tôi còn gì thiếu sót anh có thể đưa ra ý kiến. Đương nhiên, trụ sở của chúng tôi đang bồi dưỡng rất nhiều streamer, ai cũng xinh đẹp như hoa, bọn họ cũng là fan của anh! Nếu như biết anh đến có lẽ sẽ phấn khích phát điên lên mất”.
“Những streamer này, bất cứ ai cũng có thể đáp ứng mọi yêu cầu của anh”.
Người quản lý nhắn lại.
Tin nhắn này khá thẳng thắn và táo bạo, không có bất kỳ sự che giấu nào, muốn làm hài lòng Lâm Hàn như vậy, mục đích đương nhiên là muốn giữ anh lại.
Loại đại gia một ngày có thể tặng hơn một triệu tiền quà như Lâm Hàn, đối với bất cứ app nào cũng là một miếng bánh ngon.
“Tôi biết rồi, có thời gian sẽ đến sau”, Lâm Hàn tùy ý trả lời, sau đó đặt điện thoại xuống.
...
Mấy ngày tiếp theo đó, Lâm Hàn khá nhàn nhã.
Ngày ngày phơi nắng, đánh cờ, đi dạo với bà xã, rất dễ chịu.
Số tiền 500 ngàn mà Dương Cảnh Đào bị lừa đã được công an thu hồi và trả lại vào thẻ cho ông ta.
Dương Cảnh Đào mặt mày rạng rỡ, trực tiếp tuyên bố trước mặt mọi người, ông ta trở thành fan của anh trai Rolls-Royce.
Nếu như trong nhà này có ai dám nói xấu anh trai Rolls-Royce nửa câu, ông ta sẽ trở mặt với người đó.
Không những vậy, ngày nào ông ta cũng ngồi trên sô pha xem video của anh ta, còn nhấn vào nút like và bình luận ở cuối video, đồng thời còn tham gia vào group fan hâm mộ, chẳng khác gì một fan thứ thiệt cả.
Cũng trong hai ngày này, Tôn Minh gọi điện thoại cho Lâm Hàn, nói rằng cuộc họp cổ đông đầu tiên của ngân hàng phát triển Đông Hải, một liên doanh của ngân hàng vốn quốc danh và nhà họ Tiền sẽ được tổ chức, hỏi Lâm Hàn có đi hay không.
Lâm Hàn khéo léo từ chối, anh không có hứng thú với những hội nghị dạng này và tiếp tục sống cuộc sống nhàn nhã của mình.
Ngày tháng của anh rất nhàn rỗi, nhưng trong khoảng thời gian này, tất cả các giới trong thành phố Đông Hải lại đang có sóng ngầm dữ dội.
Ngay sau khi Hoàng Báo chết, lực lượng còn lại dưới tay ông ta lập tức như rắn mất đầu.
Những lực lượng này một số bị tách ra, một số lại bị những người cầm đầu khác âm thầm nuốt chửng, hoặc thu nạp về dưới chướng của mình.
...
Ngày hôm đó, Lâm Hàn đang phơi nắng ngoài sân.
Điện thoại của anh đột nhiên đổ chuông.
“Cậu Lâm!”
Là tiếng của Trần Vô Cực: “Tàn dư của Hoàng Báo đã được hợp nhất, 60% thế lực của hắn đã được chúng ta thu phục, tất cả các ngành công nghiệp mà ông ta quản lý về cơ bản đều nằm trong tay chúng ta”.
Lâm Hàn gật đầu: “Làm tốt lắm, có điều Hoàng Báo trước đây chủ yếu hoạt động trong các lĩnh vực như cho vay nặng lãi, gian lận tài chính. Bây giờ nhà nước quản lý vấn đề tội phạm lừa đảo rất nghiêm ngặt, mà những ngành nghề này đều là kiếm tiền bất chính, thế nên tất cả các công ty cho vay nặng lãi, cho vay... đều cho đóng cửa. Bắt đầu từ hôm nay và trong tương lai, không dính líu vào nữa”.
“Được, cậu Lâm, tôi sẽ làm ngay”, Trần Vô Cực gật đầu.
Nếu còn trẻ, Trần Vô Cực sẽ không có tâm tư để ngừng lại những sản nghiệp này, vì dù sao những khoản lợi nhuận phía sau cũng đủ để làm người ta điên đảo.
Nhưng trải qua bao năm, ông ta thường xuyên đọc kinh phật, tin vào luật nhân quả báo ứng, cũng bắt đầu có một số mâu thuẫn với những ngành này.
“Ừ, không có việc gì thì tôi cúp máy đây”.
Lâm Hàn cúp điện thoại, vuốt cằm suy tư.
Mấy ngày nay Trần Vô Cực thường xuyên gọi điện thoại cho anh, muốn rút lui khỏi giới xã hội đen và nhờ Lâm Hàn tiến cử người thừa kế vị trí của ông ta.
Giờ đây, Trần Vô Cực cho anh cảm giác ông ta giống như một nhà sư, không có ham muốn và dục vọng, chỉ muốn sống một cuộc đời ẩn dật, Lâm Hàn cũng rất bất lực.
Đối với việc lựa chọn người kế thừa, trong lòng anh cũng đã có kế hoạch, tuy nhiên thời cơ vẫn chưa đến.
...
Tòa nhà ngân hàng phát triển Đông Hải.
Tiền Lai trong bộ vest và giầy da đi ra khỏi phòng họp, khuôn mặt hăng hái hăm hở, bước chân nhanh nhẹn.
“Chủ tịch! Chủ tịch Tiền!”
Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Tiền Lai quay đầu lại, một người đàn ông trẻ tuổi đứng đó với khuôn mặt tươi cười.
“Tiểu An à!”, Tiền Lai hỏi: “Sao vậy?”
Người thanh niên này là Trần An, giám đốc ngân hàng tiết kiệm, năng lực làm việc bình thường nhưng rất biết nịnh hót.
Vì vậy, Tiền Lai có ấn tượng khá tốt về người cấp dưới này.
“Cái đó, cuộc họp cổ đông có quyết định gì không, anh nói tôi nghe với”, Trần An xoa xoa tay, cười nói.
“Ha ha, tin tức của cậu khá nhanh nhạy đấy, chuyện gì cũng biết nhỉ”, Tiền Lai cười nói: “Có rất nhiều quyết định trong cuộc họp, tôi sẽ chọn hai trong số đó có liên quan đến tôi và cậu nói cho cậu nghe”.
“Thứ nhất, đương nhiên, tôi đã trở thành chủ tịch của ngân hàng chúng ta. Thứ hai, chính là cậu đã trở thành giám đốc chính thức của ngân hàng”.
“A!”
Nghe vậy, trong lòng Trần An vui mừng phấn khởi, trở thành giám đốc của ngân hàng, lương một năm cộng thêm tiền hoa hồng cũng được 5-600 ngàn tệ rồi, còn có một vài thu nhập ngoài lề nữa.
“Cảm ơn chủ tịch, cảm ơn chủ tịch!”, Trần An vội vã nói: “Nếu không có sự bồi dưỡng tận tình của chủ tịch, thì tôi cũng không trở thành giám đốc được”.
“Có gì đâu mà phải cảm ơn, cậu là người của tôi, tôi trở thành chủ tịch rồi thì địa vị của cậu tự nhiên cũng sẽ tăng lên”, Tiền Lai vẫy tay đầy ẩn ý nói.
“Ngân hàng chúng ta là ngân hàng liên doanh, có nhiều phe nhóm trong đó, bề ngoài tôi là chủ tịch, nhưng những bộ phận chức vụ quan trọng khác, đều do người của ngân hàng quốc doanh nắm giữ, sau này phải làm thế nào, cậu hiểu chứ?”
“Đương nhiên là hiểu rõ rồi!”
Trần An gật đật đầu nói: “Sau này Trần An tôi chính là người bên cạnh chủ tịch, luôn lấy lợi ích của chủ tịch làm đầu, Trần An tôi chỉ trung thành với chủ tịch thôi”.
Tiền Lai hài lòng gật đầu, Trần An này cũng khá hiểu chuyện đấy.
“Trong khoảng thời gian này, tôi bận cuộc họp cổ đông, hình như quên mất một vài việc quan trọng”, ánh mắt Tiền Lai xẹt qua một tia lạnh lùng, nhớ tới chuyện xảy ra ở khách hạn Thiên Tôn ngày hôm đó.
“Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, tao xong việc rồi, Lâm Hàn, đã đến lúc xử lý mày”, Tiền Lai lẩm bẩm nói: “Trần An, cậu đến phòng làm việc của tôi một chút”.
“Được!”
Trần An lút cút theo đuôi Tiền Lai đến phòng làm việc của chủ tịch.
“Hôm nay sau khi tan ca, giúp tôi tìm một vài người trong giới xã hội đen, bảo họ đưa người trong ảnh này tới chỗ tôi”, Tiền Lai lấy ra một tấm ảnh đưa cho Trần An.
“Tiểu Lệ”.
Nhìn thấy người trong ảnh, Trần An hơi sửng sốt.
“Sao vậy, cậu quen Dương Lệ à?”, Tiền Lai rất ngạc nhiên.
“Đương nhiên quen biết rồi, còn rất thân nhau nữa!”
Trần An cười nói: “Hồi nhỏ tôi với Dương Lệ cùng lớn lên với nhau, tôi còn gọi bố cô ấy Dương Cảnh Đào là bác nữa. Không giấu gì chủ tịch, mấy năm trước, bác Dương còn bảo tôi và tiểu Lệ kết hôn, nhưng tiểu Lệ không đồng ý, sau cùng gả cho tên vô dụng Lâm Hàn”.
“Còn có chuyện này nữa à!”
Hai mắt Tiền Lai sáng lên, lông mày đột nhiên cau lại: “Vậy bây giờ cậu có còn thích Tiểu Lệ nữa không?”
“Tôi sớm đã không thích cô ấy nữa rồi”, Trần An xua tay nói: “Chủ tịch, tôi kết hôn rồi! Có nhà có xe, gia đình hạnh phúc, vợ tôi cũng rất xinh đẹp, sao có thể còn thích cô ấy chứ?”
“Cô ấy gả cho thằng Lâm Hàn phế vật kia, cuộc sống sau này chắc không sung sướng gì, tôi chỉ hi vọng cô ấy khó khăn thì đừng đến tìm tôi giúp, đừng gây rắc rối cho tôi là được rồi!”