"Được!"
Tiêu Nhã do dự một lát, chưa kịp nói gì tiếp thì Lâm Hàn đã cúp máy.
Lúc trước, khi đến Bắc Đông giúp Lâm Hàn giải cứu Trương Thiên Sơn, Tiêu Nhã đã được chứng kiến thực lực của anh.
Nhưng Lâm Hàn có cử nhiều cao thủ như vậy đến thành phố Thiên Kinh hay không thì cô ấy lại không dám chắc.
Theo thông tin mà Tiêu Nhã biết, giờ Bắc Đông chỉ mới ổn định lại, kế tiếp chắc chắn cần phải có lượng lớn nhân viên. Theo lý thì Lâm Hàn chưa chắc có thể cử ra nhiều cao thủ như thế đến Thiên Kinh.
Tuy hội nghị quý tộc ở đây sẽ mang đến rất nhiều chỗ tốt cho Lâm Hàn, nhưng sau khi Tiêu Nhã thấy được thực lực của anh, bèn cảm thấy đối với anh chút lợi ấy có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Còn với nhà họ Tiêu, lần hội nghị này lại cực kỳ quan trọng. Nó liên quan tới sự phát triển trong tương lai của nhà họ.
Nếu nắm lấy được cơ hội lần này, chưa biết chừng nhà họ Tiêu có thể bắt tay với Lâm Hàn trở thành thế lực đứng đầu thành phố Thiên Kinh, hay thậm chí là cả nước.
Mà nếu thất bại, nhà cô ấy không những để vuột mất cơ hội hiếm có này, còn có khả năng bị đe dọa đến địa vị hiện tại.
Dù sao trước mắt, nhà họ Tiêu đã là kẻ thủ không đội trời chung với hai nhà Chu - Khương, mà nhà họ Khổng, đương nhiên sẽ không giúp nhà cô ấy. Đợi hai nhà kia khôi phục thực lực, nhà Tiêu sẽ chẳng phải đối thủ của họ. Còn họ Khổng kia, Tiêu Nhã không cho rằng người ta sẽ giúp hay kết đồng minh với nhà mình. Có lẽ họ sẽ vẫn giữ vị trí trung lập, cuối cùng ngồi mát ăn bát vàng như lần trước. Hoặc, nhà họ Khổng sẽ xoay chuyển lập trường giúp hai nhà Chu - Khương đối phó nhà họ Tiêu, diệt nhà cô ấy, để được chia chác một miếng bánh ngọt.
Tuy Tiêu Nhã rất muốn Lâm Hàn có thể điều động một lượng lớn cao thủ đến để chuẩn bị cho hội nghị quý tộc lần này ở thành phố Thiên Kinh. Nhưng cô ấy cũng biết tầm quan trọng của Bắc Đông đối với anh. Vì thế, Tiêu Nhã mới khó mà mở miệng, chỉ đành chờ Lâm Hàn đến Thiên Kinh rồi tính sau.
Cùng lúc đó, sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Tiêu Nhã, Lâm Hàn ngẫm nghĩ một lát bèn quyết định lên đường sớm.
Còn một tuần nữa mới đến lúc diễn ra hội nghị, Lâm Hàn chỉ cần đến trước một hai ngày để lên kế hoạch là được. Nhưng anh lại tính đi sớm hơn, thứ nhất là có thể tiện đường ghé Bắc Đông xem dạo này thế nào, đặc biệt là chuyện vận chuyển mấy nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng kia.
Mặt khác, Lâm Hàn cũng tính ghé công ty truyền thông điện ảnh Quang Ảnh xem xét tình hình.
Tuy Quang Ảnh chẳng là cái đinh gì so với con quái vật khổng lồ họ Lâm, không đáng để Lâm Hàn coi trọng, càng không cần anh phải tự mình đến khảo sát.
Nhưng nó lại là công ty do anh tự mình mua được, nên mang một ý nghĩa khác. Hơn nữa, Quang Ảnh còn là công ty đứng đầu trong ngành giải trí ở Hoa Hạ, đương nhiên phải khác biệt rồi. Vì vậy, Lâm Hàn mới coi trọng nó. Nếu không phải gần đây có quá nhiều chuyện cần làm thì anh cũng không bỏ bê nó lâu như thế.
Cho dù không phải như vậy, chỉ riêng Tần Liên, Hạ Sương và Dương Khiết thì Lâm Hàn cũng cần phải quan tâm một chút. Thế nên, trước khi đến nhà họ Tiêu, anh định ghé công ty truyền thông Quang Ảnh xem thử thế nào.
Do đó, một tuần kia lại có chút ngắn, Lâm Hàm quyết định, sau khi bên này chuẩn bị xong sẽ lên đường luôn.
Về hội nghị quý tộc lần này ở Thiên Kinh, anh cũng tính dẫn nhiều cao thủ đi, để giành thêm được càng nhiều lợi ích hơn.
Nhưng trước mắt, Lâm Hàn lại giống như một tướng tài không binh.
Đàn em của anh chủ yếu là các cao thủ ở Tôn Hàn Các và người của Ngô Xuyên.
Tuy đàn em của Ngô Xuyên quản lý toàn bộ vùng xám ở Hoa Đông, có điều, đa số đều là những tay đấm bình thường, không thể giúp gì cho anh.
Còn những cao thủ dưới tay anh ta, cũng đã theo Ngô Xuyên đến Bắc Đông xử lý chuyện bên đó. Người của Tôn Hàn Các cũng ở đó giúp họ.
Ngay cả phần đông cao thủ nhà họ Lâm cũng ở bên đó, tạm thời không rảnh tay. Ngoài một số cao thủ đi theo bảo vệ Lâm Hàn ra, thì giờ trong tay anh quả thật chẳng còn ai hết.
Chẳng qua, Lâm Hàn cũng không lo lắm, còn có một tuần nữa mà, vẫn kịp điều người.
Lâm Hàn ngẫm nghĩ, bèn gọi cho hội đồng trưởng lão nhà họ Lâm, bảo họ sắp xếp một số cao thủ đến thành phố Thiên Kinh trong vòng một tuần, đợi lệnh anh.
Lâm Hàn cũng không tính kể tỉ mỉ về hội nghị quý tộc lần này cho hội đồng trưởng lão, còn mục đích điều động số cao thủ kia, anh cũng không nói với bên đó. Tuy hội đồng trưởng lão tò mò tại sao gần đây Lâm Hàn lại cần điều động nhiều cao thủ như vậy, nhưng lại không nói gì.
Nếu là trước đây, đừng nói điều động mấy trăm cao thủ, ngay cả 10 người thôi, Lâm Hàn cũng phải xin phép hội đồng trưởng lão, được họ đồng ý mới có thể điều động. Nhưng giờ, địa vị của anh đã không như xưa, nên tất nhiên phải khác. Hội đồng trưởng lão nhà họ Lâm căn bản không dám nhiều chuyện hỏi này hỏi kia, mà chỉ vội vàng đi sắp xếp.
Sau khi cúp máy, Lâm Hàn cũng thoáng yên tâm hơn.
Mấy trăm cao thủ cũng là một con số khổng lồ đối với nhà họ Lâm, trước anh đã điều động hơn 400 cao thủ đến Bắc Đông. Nên giờ trong gia tộc không thể cử thêm nhiều người đến, vì vậy, có chút không đủ.
Có điều, Lâm Hàn định ghé Bắc Đông một chuyến, chắc hẳn mấy ngày nay, bên đó đã ổn định hơn. Chỉ cần mấy nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng kia được vận chuyển đến, thì tình hình sẽ càng được củng cố. Các thế lực vùng xám kia cũng sẽ không âm mưu lật đổ anh, dù sao lợi ích cũng đã bày sẵn ra trước mắt họ như thế rồi.
Lúc ấy, Lâm Hàn có thể điều động một số cao thủ ở đó đến thành phố Thiên Kinh chuẩn bị cho hội nghị quý tộc lần này. Dẫu sao, giờ bên Bắc Đông cũng có dư cao thủ.
Riêng cao thủ nhà họ Lâm đã có hơn 400 người, càng chưa nói đến đàn em của Lâm Hàn, tổng thể mà nói sẽ là một lực lượng cực kỳ đáng sợ.