Chương 169: Tự chứng minh sự trong sạch.
Lúc này, cơ thể Lâm Hàn toát ra khí lạnh khiến người khác không dám tới gần.
Ánh mắt của anh lạnh như băng, chẳng có chút tình cảm.
Trần Diễm Diễm và Dương Cảnh Đào đều rùng mình, lạnh toát sống lưng khi bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm.
“Hừ, Lâm Hàn, tôi nói sai hả?”
Trần Diễm Diễm lạnh lùng hừ một tiếng: “Chẳng lẽ cậu không ngoại tình? Hơ hơ, cậu đừng có mà ngụy biện, chứng cứ xác thực, ảnh chụp rõ ràng, chúng tôi đều đã nhìn thấy cả rồi!”
“Không sai, Lâm Hàn, cậu dám giấu giếm con gái tôi để đi ra ngoài dụ dỗ con gái nhà người khác! Còn dụ dỗ tiểu thư của gia đình giàu có nhất Đông Hải nữa. Làm đến mức tôi còn nghi ngờ, không biết căn biệt thự này là do cậu mua hay là Hàn Hinh Nhi bỏ tiền ra nữa”.
Dương Cảnh Đào gằn giọng nói: “Lâm Hàn, trước đây cậu là đứa ăn rồi chờ chết, bây giờ lại muốn cóc ghẻ ăn thịt thiên nga! Ha ha, loại rác rưởi như cậu cũng xứng làm con rể của Dương Cảnh Đào tôi sao?”
“Bây giờ, cậu mau chóng cầm sổ hộ khẩu rồi đi ly hôn với Tiểu Lệ, sau đó cút khỏi nhà họ Dương cho tôi!”
Đôi mắt to của Dương Lệ ngập nước. Cô nhìn Lâm Hàn, biểu cảm trên khuôn mặt đầy phức tạp, vừa có chút không nỡ, có chút căm hận lại có chút đau buồn...
Vô vàn những cảm xúc đan xen lẫn lộn khiến cơ thể cô không ngừng run rẩy, muốn khóc nhưng không dám òa lên.
Khóe mắt Lâm Hàn lóe lên, anh chợt hiểu ra, chắc chắc có gì đó hiểu lầm rồi.
Nhưng chuyện khiến anh tức giận nhất là Dương Cảnh Đào và Trần Diễm Diễm, không phân biệt phải trái, đúng sai đã đội ngay cho anh cái nồi ngoại tình, sau đó bảo Dương Lệ ly hôn với anh.
Khiến Dương Lệ đau lòng.
Thấy người mình yêu thương đau lòng, đương nhiên ngọn lửa giận trong lòng Lâm Hàn cũng bốc cháy ngùn ngụt.
“Bà xã, em phải tin anh. Lâm Hàn này tuyệt đối không bao giờ ngoại tình!”, Lâm Hàn nhìn Dương Lệ, nghiêm túc nói.
“Ảnh chụp còn đó, anh bảo em tin anh kiểu gì!”, Dương Lệ nghẹn ngào đáp.
“Lâm Hàn, cậu không cần nghĩ đến việc quỳ xuống xin lỗi để Tiểu Lệ tha thư đâu, không bao giờ có chuyện đó đâu!”, Trần Diễm Diễm nói.
Lâm Hàn chẳng thèm để ý đến Trần Diễm Diễm, anh biết chỉ có người trong cuộc tới mới giải thích rõ ràng chuyện này được.
Anh rút điện thoại ra, gọi điện cho Hàn Hinh Nhi nhưng phát hiện đầu dây bên kia đang tắt máy.
“Chẳng lẽ điện thoại không ở trong tay Hàn Hinh Nhi sao?”
Khóe mắt Lâm Hàn lóe lên, sau đó kéo tay Dương Lệ, đi ra khỏi biệt thự.
“Lâm Hàn, cậu làm gì đấy?”
Dương Cảnh Đào đột nhiên nổi giận: “Giờ cậu không còn là con rể của tôi nữa! Mong cậu tôn trọng con gái tôi một chút!”
“Ông im miệng!”
Lâm Hàn quay đầu lại, nói ra ba chữ bằng giọng đầy lạnh lùng.
Dương Cảnh Đào bị dọa cho sắc mặt thay đổi, không dám lên tiếng nữa.
“Bà xã, em đi theo anh, anh sẽ giải thích rõ ràng từ đầu tới cuối chuyện này cho em, đồng thời tự thanh minh cho bản thân rằng anh không hề ngoại tình”, Lâm Hàn nói với Dương Lệ.
Đôi mắt to tròn của Dương Lệ khẽ dao động. Thật lòng mà nói, cô chẳng dễ gì tin Lâm Hàn phản bội mình để đi ngoại tình.
“Ừm!”
Dương Lệ gật đầu thật mạnh.
Hai người lên xe, Lâm Hàn phóng xe tới trang viên Hoàng Gia.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đã đến nơi.
Lâm Hàn dắt Dương Lệ đến thẳng căn phòng Hàn Hinh Nhi ở.
“Ai đó?”
Trước cửa phòng có hai người đàn ông lực lưỡng, trông thấy Lâm Hàn thì lập tức lớn giọng.
“Cút, đây không phải nơi mày có thể tới!”
Lâm Hàn chẳng nói gì nhiều, đạp cho bọn họ mỗi người một nhát.
Bịch!
Bịch!
Hai tiếng động vang lên.
Hai gã đàn ông lực lưỡng đập mạnh người vào tường, khi ngã xuống đất đã trợn ngược mắt, hấp hối.
Lâm Hàn kéo tay Dương Lệ đi vào phòng.
“Lâm Hàn!”
Nhìn thấy Lâm Hàn bước vào, Hàn Hinh Nhi đứng bật dậy, lo lắng nhìn anh.
“Anh không sao chứ, có lẽ bố tôi đã cử người tới gây rắc rối cho anh rồi! Bố tôi lấy mất điện thoại của tôi nên tôi chẳng thể liên lạc được với anh, chỉ đành sốt ruột ngồi đây thôi!”
“Không sao, tôi đã giải quyết xong rắc rối rồi”, Lâm Hàn lắc đầu, nhìn Dương Lệ nói: “Đây là vợ tôi, Dương Lệ!”
“Thì ra là chị Lâm!”, Hàn Hinh Nhi lập tức nở nụ cười: “Tôi rất ngưỡng mộ chị vì tìm được một người chồng tốt như Lâm Hàn”.
Dứt lời, cô ta nhìn lướt một lượt Dương Lệ.
Mặc dù bộ quần áo mà Dương Lệ mặc trên người không so được với Hàn Hinh Nhi, nhưng khí chất, diện mạo, cơ thể đều chẳng kém gì cô ta, đều là dạng người đẹp cực phẩm.
Hơn nữa, Dương Lệ còn có chút dịu dàng hơn so với cô ta. Trong cái khí chất dịu dàng này có thêm chút gì đó rất kiên cường, mạnh mẽ. Hàn Hinh Nhi tự nhận mình không thể có được nó.
“Cô giải thích cho vợ tôi biết xem rốt cuộc chúng ta có quan hệ gì”, Lâm Hàn xoa xoa mũi.
Hàn Hinh Nhi ngây người nhìn Dương Lệ, thấy khóe mắt cô còn đang đỏ hoe, trong lòng bỗng hiểu ra mọi chuyện.
Chắc đến tám phần là vì chuyện làm bình phong nên Lâm Hàn với vợ anh đã nảy sinh mâu thuẫn rồi cãi nhau rồi.
“Chị Lâm, chuyện tôi và Lâm Hàn quen nhau là như này...”
Hàn Hinh Nhi kể cặn kẽ mọi chuyện, bắt đầu từ khi cô ta quen biết Lâm Hàn.
Sau khi kể xong, Hàn Hinh Nhi lại bảo Lâm Hàn đưa lịch sử trò chuyện của hai người trong điện thoại cho Dương Lệ xem, chứng minh rõ từ đầu tới cuối, cô ta và Lâm Hàn không làm ra chuyện gì quá giới hạn.
Cuối cùng chứng minh, Lâm Hàn chỉ là người mà cô ta bỏ tiền ra thuê về làm bạn trai bình phong mà thôi.
Kết thúc mọi chuyện, Dương Lệ cảm thấy cả người mình nhẹ nhõm hẳn ra, giống như có gì đó vừa rơi khỏi người mình vậy.
Cô nhìn Lâm Hàn, đôi mắt ngấn nước.
“Em xin lỗi ông xã, em trách nhầm anh rồi”.
Dương Lệ ôm lấy Lâm Hàn, nghẹn ngào nói: “Em không nên nghi ngờ anh, anh yêu em như vậy, sao có thể ngoại tình được chứ”.
“Không sao, không sao, đây chẳng qua là vài nốt nhấn nhá trong cuộc sống thường ngày mà thôi! Chúng ta kết hôn được một năm, rất nhiều gia đình cũng vấp phải chuyện này mà”.
Lâm Hàn khẽ khẽ vỗ lưng Dương Lệ, dịu dàng an ủi.
Giải quyết được mối hiểu lầm này, anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
“Bà xã, chúng ta về thôi”, Lâm Hàn dắt Dương Lệ ra về.
“Đợi đã, Lâm Hàn”.
Hàn Hinh Nhi lên tiếng, vẻ mặt lo lắng: “Bố tôi là người không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích, tôi cũng không cản được. Anh giải quyết được rắc rối lần này nhưng chắc chắn bố tôi sẽ tìm đến tận nơi lần nữa, anh...nhất định phải thật cẩn thận!”
Lâm Hàn gật đầu: “Cô giúp tôi chuyển lời tới bố cô, trong mắt tôi, nhà họ Hàn chỉ là một hạt cát. Còn Hàn Tiếu, ông ta nên ngoan ngoãn đi, nếu không nhà họ Hàn mà ông ta cố gắng gây dựng bao năm sẽ bốc hơi trong nháy mắt đấy!”
Dứt lời, Lâm Hàn và Dương Lệ rời đi.
Nhìn bóng lưng của Lâm Hàn, sắc mặt của Hàn Hinh Nhi bỗng trở nên chua xót, phức tạp.
Cô ta biết, gia thế của Lâm Hàn không đơn giản, nhưng điều đó có thể ngăn cản được dã tâm của bố cô ta không?
“Chỉ mong rằng lời nói của Lâm Hàn để đe dọa bố thôi chứ anh ta chẳng có được cái năng lực này”, Hàn Hinh Nhi nghĩ thầm.
Lúc này, quản gia Ngô đang nằm trên giường bệnh trong một bệnh viện của thành phố Đông Hải, hai tay ông ta được băng bó, trên miếng vải băng bó lộ rõ máu thịt bầy nhầy.
Hai con mắt của quản gia Ngô đã mở to, bộ dạng yếu ớt, sắc mặt nhợt nhạt.
Hàn Tiếu chắp tay sau lưng, đứng một bên nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc mặt ông ta tối sầm lại.
“Năm người tôi cử tới đều bị trọng thương, có nghĩa là không giành lại được Californium rồi?”
“Đúng vậy, ông chủ”.
Giọng nói của quản gia Ngô rất yếu: “Thân thủ của tên Lâm Hàn kia vượt xa khỏi dự đoán của tôi. Mấy người chúng tôi chẳng phải đối thủ của nó”.
“Ông chủ, tôi không hoàn thành nhiệm vụ được giao, tôi tình nguyện chịu phạt”.
Hàn Tiếu quay đầu, nhìn hai bàn tay đang được băng bó của quản gia Ngô, lắc đầu nói: “Bỏ đi, ông đã chịu phạt đủ rồi!”