Mục lục
Truyện: Chàng rể vô song (full) – Lâm Hàn – Dương Lệ – tác giả: Dương Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 59: Anh gặp rắc rối lớn rồi

"Sao vậy?"

Nhìn thấy chuyện xảy ra ở bên này, Lý Vĩnh Phú và Chu Nhã Thiến đi tới.

"Chú Phùng, chú Phùng, chú đừng đánh nhau làm gì!"

Lý Vĩnh Phú lập tức đi tới trước mặt Phùng Thạch, bày ra vẻ mặt cười làm lành.

"Sao? Thằng oắt này là bạn cậu à?", Phùng Thạch nhíu mày lại.

"Chú Phùng, chú nói thế là cháu giận đấy!"

Lý Vĩnh Phú giả bộ tức giận: "Cái tên Lâm Hàn này chỉ là một thằng nghèo kiết xác, là thành phần sống dưới đáy xã hội, chú nói hắn là bạn cháu thì chẳng phải là sỉ nhục cháu sao?"

"Thằng đó đẩy ngã người phụ nữ của tôi, nó không phải bạn cậu thì tôi phải đánh nó!", Phùng Thạch giơ nắm đấm lên.

"Chú Phùng, chú đừng đánh!"

Lý Vĩnh Phú lại nói: "Ý cháu là, chú đánh loại người này thì chẳng phải sẽ làm bẩn tay chú sao? Vả lại, nếu đánh hắn bị thương thì lại phải bồi thường, phiền lắm".

"Phiền? Tôi có tiền, có luật sư giỏi nhất, tôi mà sợ phiền á?", Phùng Thạch cười nhạo một tiếng.

"Chú Phùng, ý cháu là cháu sẽ bảo Lâm Hàn xin lỗi chú, sau đó chú bỏ qua chuyện này, được không ạ? Thằng đó không biết tôn ti nên mới bất kính với chú, nhưng chú Phùng khoan dung độ lượng như vậy thì sẽ chẳng so đo với loại nghèo hèn ấy đâu nhỉ?", Lý Vĩnh Phú cười nói.

Phùng Thạch gật đầu, cảm thấy Lý Vĩnh Phú nói khá có lý.

Đối với những người như ông ta, Lâm Hàn chẳng khác nào con kiến, chẳng đáng để chấp nhặt làm gì.

"Cậu bảo nó xin lỗi đi! Dập đầu bốn cái là tôi sẽ bỏ qua, nếu không nó đừng mơ được yên ổn ra khỏi đây!", Phùng Thạch lạnh lùng nói.

"Lâm Hàn, nghe thấy chưa?"

Lý Vĩnh Phú nhìn về phía Lâm Hàn: "Chú Phùng rộng lượng không so đo với anh, anh không quỳ xuống xin lỗi đi mau lên?"

"Vĩnh Phú xử lý chuyện này hay thật!"

Chu Nhã Thiến ở bên cạnh tỏ vẻ tán thưởng:

"Địa vị của Phùng Thạch và Lâm Hàn cách xa nhau, nếu thật sự xảy ra xung đột thì chắc chắn Lâm Hàn sẽ phải vào bệnh viện, chưa biết chừng ông ta còn sử dụng các mối quan hệ để làm Lâm Hàn biến mất vĩnh viễn ấy chứ, có thể nói là anh ta đã rước lấy họa sát thân rồi".

"Nếu Vĩnh Phú nói vậy thì sẽ giải quyết chuyện này trong êm đẹp. Chỉ cần Lâm Hàn quỳ xuống dập đầu xin lỗi thì sẽ yên chuyện, tránh được một kiếp nạn cho Lâm Hàn!"

Chu Nhã Thiến nhìn về phía Dương Lệ: "Tiểu Lệ, cậu thấy Vĩnh Phú xử lý chuyện này thế nào? Xong việc là cậu còn phải bảo Lâm Hàn mời Vĩnh Phú ăn cơm để cám ơn anh ấy đó!"

Dương Lệ không nói gì, chỉ nhìn về phía Lâm Hàn.

Thấy Lâm Hàn đứng im, Lý Vĩnh Phú quát:

"Lâm Hàn, không quỳ xuống xin lỗi đi mau lên! Chú Phùng là người mà anh có thể chọc vào được sao?"

"Quỳ xuống xin lỗi? Tôi làm gì sai hả?", Lâm Hàn thản nhiên nói.

"Làm gì sai? Anh đẩy người phụ nữ của chú Phùng ngã xuống đất mà còn không sai hả?", Lý Vĩnh Phú nhìn Lâm Hàn như đang nhìn một kẻ ngốc:

"Không muốn chết thì quỳ xuống xin lỗi đi mau lên, nếu không chuyện này sẽ không kết thúc yên ổn đâu, chưa biết chừng còn liên lụy đến người nhà của anh đấy!"

Phùng Thạch khoanh tay vào với nhau, chờ Lâm Hàn quỳ xuống.

"Tôi đổi ý rồi", Lâm Hàn bỗng nói: "Cô quỳ xuống xin lỗi vợ tôi thì tôi sẽ bỏ qua chuyện này".

Lâm Hàn chỉ vào cô gái trên mặt đất.

Sau khi anh nói ra câu đó, tất cả mọi người ngây ra như phỗng.

Một lát sau, Chu Nhã Thiến ôm bụng cười nắc nẻ:

"Ha ha ha, Lâm Hàn, anh điên rồi hay sao mà bảo người phụ nữ của Phùng Thạch quỳ xuống xin lỗi?"

"Chẳng lẽ anh bị mù à? Không thấy Phùng Thạch lái Rolls-Royce tới đây sao? Tài sản và các mối quan hệ của anh có thể sánh được với người ta không?"

"Anh còn điếc nữa đúng không? Không nghe thấy vừa rồi Vĩnh Phú nói là địa vị của Phùng Thạch sánh ngang với ông Lý Xuân Sinh - bố của anh ấy sao?"

"Vĩnh Phú nhà tôi đã trải đường sẵn cho anh rồi, chỉ cần anh quỳ xuống xin lỗi là sẽ xong chuyện, nhưng anh nói như thế thì khác nào muốn chết?"

Dứt lời, Chu Nhã Thiến lại cười phá lên, nhìn Lâm Hàn như đang nhìn một thằng ngốc.

"Hử, bảo tao quỳ xuống xin lỗi á?", người phụ nữ của Phùng Thạch cũng sửng sốt, sau đó cười lạnh nói:

"Thằng kia, mày bị ngu hả? Mày không biết người đàn ông của tao là ai hay sao mà dám bảo tao quỳ xuống xin lỗi? Muốn chết rồi chứ gì?"

"Đúng là loại đần độn!"

Lý Vĩnh Phú giậm chân một cái, anh ta tức điên lên:

"Lâm Hàn, tôi đã giúp anh nói với chú Phùng rồi, anh quỳ xuống xin lỗi là xong, biết không thắng được mà vẫn dám nói ra câu ấy!"

Sau đó, Lý Vĩnh Phú lại nhìn về phía Phùng Thạch:

"Chú Phùng, cháu chẳng quen biết gì thằng đó hết, nó đã làm sai thì chú muốn xử lý thế nào cũng được, cháu không nhúng tay vào nữa!"

"Oắt con, tao cho mày cơ hội cuối cùng, quỳ xuống xin lỗi thì tao sẽ coi như không có chuyện mày đẩy ngã người phụ nữ của tao", Phùng Thạch hằm hằm nhìn Lâm Hàn.

"Tôi cũng cho ông cơ hội cuối cùng, bảo cô ta quỳ xuống xin lỗi vợ tôi đi", Lâm Hàn hờ hững nói.

"Anh Thạch, đừng nói nhiều với thằng ngu ấy nữa, dạy cho nó một bài học, để nó biết cái gì là trời cao đất dày!"

Người phụ nữ của Phùng Thạch cũng mất kiên nhẫn rồi: "Không nhìn xem vợ mình thế nào, xấu đến mức ma chê quỷ hờn, cộng từ đầu đến chân lại cũng chưa tới hai trăm tệ, bảo con này quỳ xuống xin lỗi á? Nằm mơ đi!"

"Mà nhìn lại chính mày đi, ăn mặc nghèo rớt mùng tơi, đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!"

Lúc này, Phùng Thạch cũng vung tay ra rồi.

Ông ta giáng thẳng nắm đấm vào mặt Lâm Hàn.

Vốn dĩ ông ta đã có một thân hình đô con, cơ bắp cuồn cuộn, vậy nên cú đấm này còn mang theo tiếng xé gió.

"Haizz, thằng ngu!"

"Mong là chú Phùng đánh cho nó một trận rồi thôi, chứ nếu dùng đến mạng lưới quan hệ nữa thì Lâm Hàn liệt giường mất".

Chu Nhã Thiến và Lý Vĩnh Phú đồng loạt lắc đầu.

"Chồng ơi!"

Thấy nắm đấm sắp giáng xuống, Dương Lệ sốt sắng hô to.

Lúc này, Lâm Hàn cũng hành động.

Bàn tay phải của anh vươn ra rồi quặp lấy.

Bịch!

Nắm đấm của Phùng Thạch bị chộp lấy.

Phùng Thạch thay đổi sắc mặt, cảm thấy sức lực trên nắm đấm của mình biến đi đâu hết sạch.

Ngay sau đó, Lâm Hàn dồn lực vào cổ tay rồi bẻ ngược lên trên.

Rắc!

Âm thang giòn giã vang lên, cổ tay của Phùng Thạch bị trật khớp.

Tiếp đó, Lâm Hàn quăng mạnh một cái.

Rầm! Thân thể nặng gần một trăm cân của Phùng Thạch đổ rầm xuống đất, cát bụi bay hết cả lên.

"Chuyện này..."

Mọi người ở đây trố mắt ra nhìn.

Một lát sau, Lý Vĩnh Phú ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Hàn mà cứ như đang nhìn người chết.

"Lâm Hàn, anh gặp rắc rối lớn rồi!"

"Lần này đến thần tiên cũng không cứu nổi anh".

Phùng Thạch là ai?



Doanh nhân bất động sản nức tiếng ở thành phố Đông Hải, địa vị ngang tầm với Lý Xuân Sinh.

Loại nghèo hèn như Lâm Hàn đánh ông ta, còn làm cổ tay ông ta trật khớp, rõ là chán sống rồi mà.

Vừa rồi Phùng Thạch còn có thể tha cho anh, nhưng bây giờ liệu ông ta có tha nữa không?

"Em biết ngay tên Lâm Hàn này chuyên thích gây chuyện mà", đôi mắt của Chu Nhã Thiến vô cùng lạnh lùng:

"Tiểu Lệ gả cho anh ta thì chẳng sống yên nổi đâu! Bây giờ thì hay rồi, đánh ai không đánh, lại đi đánh doanh nhân bất động sản nổi tiếng như Phùng Thạch. Chỉ cần bỏ ra mấy triệu là đám công nhân trong các công trường của ông ta sẽ sẵn sàng xử lý Lâm Hàn thay cho ông ta ấy chứ!"

"Lần này Lâm Hàn chết chắc rồi".

Cô ta lại nói tiếp: "Lâm Hàn, anh làm thủ tục ly hôn với Tiểu Lệ đi mau lên, chết thì chết một mình chứ đừng làm liên lụy tới cậu ấy!"

Phùng Thạch nằm ngơ ngác trên mặt đất từ nãy tới giờ, rốt cuộc lúc này ông ta cũng hoàn hồn lại.

Đôi mắt hung tợn của ông ta nhìn về phía Lâm Hàn, còn mang theo sát ý:

"Thằng chó, mày dám làm tao bị thương hả?"

Dứt lời, ông ta lấy điện thoại ra gọi điện.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK